Vân Nguyệt Nga vẫn chưa hoàn hồn. Trong lúc nàng bị Vân Niệm kéo chạy về phía cửa động, bất chợt từ phía sau Vân Niệm phát ra một đạo hồng quang, mạnh mẽ đánh thẳng về phía họ.
“Sao lại là nàng!?” – Vân Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêng phía trước.
Ngay khoảnh khắc ấy, Vân Niệm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
“Vân Niệm!” – Vân Nguyệt Nga lúc này mới bừng tỉnh, vội vã đỡ lấy nàng, nhìn cửa động vốn yên tĩnh như chết kia, trong lòng sinh ra sợ hãi. Nàng lập tức vận khí, mang theo Vân Niệm bay thẳng về hướng Nguyên Mộc khách điếm.
Trong huyệt động tĩnh mịch, trùng cương thi chết đầy đất. Nữ tử áo đen – vốn đã hóa hình – giờ đây cũng nằm gục trên nền đá, thân thể vỡ nát, đã không còn sinh khí.
Lại là cơn đau này...
Kiếp trước, gần như mỗi ngày nàng đều chịu đựng đau đớn như thế. Có lẽ thời gian đã quá lâu, nàng đã quên mất sau khi âm thầm cứu Vân Nguyệt Nga, bản thân mình từng trải qua bao thống khổ. Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, lần này... có vẻ vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cần phải dưỡng thương thật tốt.
Khi Vân Niệm từ từ tỉnh lại, liền thấy Vân Nguyệt Nga đang ngồi bên cạnh, sắc mặt đầy hoảng hốt.
Đôi mắt đen láy của nàng ta chớp chớp:
“Sao vậy?”
Nghe giọng nói, Vân Nguyệt Nga mới lấy lại tinh thần, run run chỉ vào nàng:
“Ngươi… Trên người toàn là máu!”
Vân Niệm khẽ chớp mắt, nàng đã quá quen với tình trạng thất khiếu đổ máu mỗi khi vượt quá giới hạn thân thể. Nàng chỉ đưa tay lau máu trên mũi, nhàn nhạt hỏi:
“Đây là đâu?”
“Nguyên Mộc khách điếm.” – giọng Quân Dục Chỉ vang lên bên ngoài.
Vân Niệm nhìn về phía đó. Hắn đang ngồi điều tức, tuy mở miệng nói chuyện nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Tuy không bị thương nặng, nhưng hơi thở vẫn còn bất ổn.
Vân Nguyệt Nga đã bình tĩnh lại, liền nói tiếp:
“Quân đạo hữu đã kể lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua. Bạch Mạch Chồn hiện chưa rõ tung tích, nhưng chắc chắn nó sẽ quay lại. Chúng ta đã quyết định ở lại, giúp huynh ấy đối phó.”
Vân Niệm lặng lẽ nhìn lên trần, linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển để chữa thương, giọng nói bình thản:
“Nó là yêu thú Kim Đan kỳ.”
Yêu thú tu đến Kim Đan kỳ có thể hóa hình, linh trí đại tăng, không còn là thú mà trở thành “yêu” thật sự – thực lực không thể xem thường.