A Oánh từ cửa sau chạy ra, vừa nhìn thấy nam tử lơ lửng giữa không trung, toàn thân như bị rút cạn sức lực.
Nam tử kia chẳng buồn liếc nhìn người bên cạnh Quân Dục Chỉ , ánh mắt đỏ rực như máu gắt gao khóa chặt vào hắn, lạnh lùng mở miệng:
“Tất cả các ngươi… đều phải chôn cùng nàng!”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Niệm lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh. Uy áp từ yêu thú Kim Đan kỳ như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến nàng – với tu vi thấp nhất – lập tức khuỵu xuống đất.
Thịnh Dao liếc nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Đúng lúc đó, trong thức hải Vân Niệm vang lên truyền âm của Quân Dục Chỉ:
“Ta cầm chân hắn, ngươi mau đưa những người khác rời khỏi đây.”
Nghe xong, Vân Niệm gượng dậy, không nói lời nào, vội vã quay đầu chạy trở vào khách điếm.
Bên trong, Tần Thứ dù trọng thương vẫn gắng gượng đứng lên, dường như cũng đã nhận ra tình hình bên ngoài. Hắn cắn răng, lại cõng Nhạc Ngôn Chi lên lưng.
Vân Niệm quét mắt một vòng, dứt khoát nói:
“Tần sư huynh, các huynh mau đi trước!”
Tần Thứ ngạc nhiên:
“Vậy còn muội?”
Vân Niệm không đáp, xoay người chạy về phía nhà bếp:
“Ta đi tìm những người khác!”
Tần Thứ vốn định ngăn lại, nhưng thấy nàng đã biến mất không còn bóng dáng, đành phải đưa Nhạc Ngôn Chi rời đi trước.
Vân Niệm xông vào bếp, chỉ thấy Ngụy Thành đã bất tỉnh dưới đất. Nàng không do dự, vác hắn lên lưng rồi nhảy qua cửa sổ thoát ra ngoài.
Phía trước khách điếm, Quân Dục Chỉ đã giao chiến kịch liệt với yêu thú. Thịnh Dao đứng chết trân, chưa biết làm gì, thì bất chợt ánh mắt nàng sáng lên khi thấy lưng yêu thú đang xoay về phía mình. Không chần chừ, nàng rút kiếm lao tới đâm lén.
Nhưng chưa kịp đến gần, đã bị một đạo yêu khí đánh bay, nện mạnh xuống đất. Trấn yêu sách trên người nàng cũng theo đó vỡ vụn.
Nhìn mảnh vụn trong tay, sắc mặt Thịnh Dao tái nhợt.
Quân Dục Chỉ liếc qua, giữa mày khẽ nhíu.
Vì sao nàng vẫn chưa rời đi?
Chính khoảnh khắc phân tâm ấy, Bạc Mạch Chồn đã vung chưởng đánh trúng ngực hắn. Một dòng máu tươi trào ra khóe môi, buộc hắn lập tức thu thần, toàn lực đối phó.
Trời dần sáng.
Yêu thú nghiến răng, đôi mắt đầy hận ý, rít lên:
“Ta và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại sát hại phu nhân ta?!”