Vân Niệm cắn chặt răng, dồn toàn bộ linh lực trong cơ thể vào đoạn đao trong tay. Nhân lúc Ngụy Thành đang liều mình cầm chân yêu thú, nàng đột nhiên vọt tới, một đao đâm thẳng vào mắt yêu thú.
Đôi mắt là nhược điểm của yêu thú, nếu một kích này trúng đích, có lẽ có thể tranh thủ chút thời gian cho bọn họ đào thoát.
Nào ngờ hành động này lại khiến yêu thú triệt để nổi điên. Nó gầm lên một tiếng chấn động, yêu khí toàn thân bùng phát dữ dội. Dưới áp lực như sóng thần ấy, cả Ngụy Thành và Vân Niệm đều bị chấn lui.
Ngụy Thành loạng choạng lùi mấy bước, còn Vân Niệm thì bị hất văng, thân thể nặng nề va vào thân cây sau lưng mới dừng lại. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Yêu thú lại lần nữa lao tới, hung hăng như cuồng phong muốn xé xác cả hai.
Vân Niệm siết chặt đoạn đao, đôi mắt đỏ ngầu như nhuốm máu. Ngay khoảnh khắc yêu thú vồ tới chỗ Ngụy Thành, một đạo kiếm quang sắc bén xé toạc không trung, trong nháy mắt xuyên thủng lưng yêu thú, từ ngực nó bay ra, máu bắn tung tóe.
Thân hình yêu thú khựng lại, rồi ngã vật xuống đất, đau đớn giãy giụa vài cái rồi bất động.
Huyết sắc trong mắt Vân Niệm tan dần. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát ra kiếm quang, chỉ thấy một thân ảnh thẳng tắp, áo bào phất phới, đứng lặng giữa gió đêm. Người đó lãnh đạm liếc qua yêu thú hấp hối dưới đất, sau đó ánh mắt dời về phía nàng.
Ngụy Thành lúc này cũng phản ứng lại, vội chạy đến bên Vân Niệm:
“Tiểu tiên tử! Ngươi không sao chứ?”
Ngay lúc đó, thân ảnh Quân Dục Chỉ nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt nàng.
Vân Niệm ánh mắt bình lặng, giọng khẽ như gió:
“Đa tạ đạo hữu cứu giúp.”
Ngụy Thành nhận ra người đến, vội vàng chắp tay hành lễ:
“Thì ra là đạo trưởng Thiên Nhất Kiếm Tông! Vừa rồi thật sự đa tạ, nếu không, chúng ta e là khó toàn mạng.”
Quân Dục Chỉ chỉ liếc hắn một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Vân Niệm, giọng nghiêm:
“Một mình không nên tùy tiện hành động.”
Vân Niệm không trả lời. Ngay lúc đó, nàng chợt phát hiện một luồng yêu khí đậm đặc bốc lên từ phương xa. Sắc mặt khẽ biến.
Quân Dục Chỉ cũng đồng thời cảm nhận được, ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng, quay phắt đầu lại nhìn về phương hướng yêu khí bốc lên.
“Không ổn!”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã hóa thành một đạo tàn ảnh, phóng đi như tên rời cung.
Vân Niệm thấy vậy, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo, mặc cho vết thương trên người chưa kịp lành. Ngụy Thành không thể làm gì khác hơn là tiếp bước theo sau.