Đêm đã về khuya. Dưới ánh trăng mờ, đất đã nhuốm đầy máu yêu thú. Yêu thú bị đóng trên cây giờ chỉ còn thoi thóp thở.
Mạc An liếc nhìn nó, rồi quay sang Quân Dục Chỉ vẫn đang nhắm mắt đả tọa:
“Quân sư huynh, nếu cứ đợi tiếp, e là nó không sống nổi nữa.”
Nghe vậy, Quân Dục Chỉ chậm rãi mở mắt.
Diêu Mộ Viễn nhìn bầu trời, lẩm bẩm:
“Trăng tròn sắp qua rồi. Hắn thực sự không định cứu thê tử mình sao?”
Quân Dục Chỉ nhíu mày:
“Là ta nghĩ sai rồi. Một tên yêu tặc mà thôi, làm gì có tình cảm?”
“Vậy giờ chúng ta làm gì?” Mạc An hỏi.
Đúng lúc Quân Dục Chỉ định động thủ, ánh mắt chợt bắt được một bóng hình quen thuộc.
“Quân sư huynh…” Diêu Mộ Viễn vừa muốn lên tiếng thì Quân Dục Chỉ đã đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Diêu Mộ Viễn lập tức im bặt, ánh mắt cũng dõi theo tầm nhìn của hắn.
Chỉ thấy Vân Niệm nhẹ nhàng di chuyển trong rừng, thân ảnh uyển chuyển chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm.
“Là tiểu cô nương Tử Tiêu Tông?” Diêu Mộ Viễn nghi hoặc.
Mạc An kinh ngạc:
“Ta vừa đưa nàng về khách điếm rồi mà? Sao lại ra đây?”
Ánh mắt Quân Dục Chỉ khẽ lóe lên, lập tức thu lại trường kiếm đang cắm trên người yêu thú.
Yêu thú rơi xuống đất, thân thể đã gần như bất động.
“Hãy chữa trị vết thương cho nó, phong ấn lại rồi mang về.” Quân Dục Chỉ thản nhiên phân phó.
Mạc An gật đầu, hỏi thêm:
“Còn Quân sư huynh thì sao?”
“Ta đi xem thử.” Quân Dục Chỉ nói xong liền phi thân đuổi theo phương hướng Vân Niệm vừa đi.