Vân Niệm chưa rõ tình thế bên trong, liền thuận tay gõ nhẹ lên pháp khí hình chuông bằng đồng đang bao phủ Thịnh Dao.

“Đừng gõ nữa!” – từ trong chuông đồng, tiếng Thịnh Dao vang lên đầy bực bội và hoảng hốt.

Nhạc Ngôn Chi ở gần đó cũng kêu lớn: “Thịnh sư muội, ngươi bị trùng cương thi cắn trúng rồi sao?”

“Chân ta... đã bắt đầu tê cứng rồi!” – giọng Thịnh Dao run rẩy vọng ra từ bên trong.

“Độc của trùng cương thi cực kỳ bá đạo! Vân tiểu sư muội, mau dẫn Thịnh sư muội lui lại trước!” – Nhạc Ngôn Chi sốt ruột quát lên.

Vân Niệm nghe vậy, liền tung người đáp xuống đất, bước đến cạnh chuông đồng, lại gõ thêm một tiếng vang dội: “Ra đây.”

Âm thanh vang vọng khiến Thịnh Dao choáng váng, nhưng vẫn cắn răng thu hồi pháp khí, thân ảnh lập tức bại lộ giữa bầy trùng cương thi hung hãn.

“A! Nguyệt Nga, cứu ta với!” – trên người Thịnh Dao máu tươi không ngừng tuôn ra, mùi tanh nồng càng khiến đàn thi trùng điên cuồng hơn, nhất tề lao thẳng về phía nàng.

Vân Niệm thần sắc như nước, trường đao trong tay vung nhẹ, chém rụng mấy con trùng lao đến. Nàng vừa đánh vừa hỏi: “Ngươi có mang theo truyền tống phù không?”

“Ngươi...!” – Thịnh Dao nghiến răng, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng vẫn lấy ra một tấm truyền tống phù loại tùy cơ trong phạm vi trăm dặm, cắn răng bóp nát.

Ban đầu, nàng vốn không định mang theo Vân Niệm, nhưng nghĩ đến việc mình đang trúng độc, có thêm người bên cạnh vẫn hơn, liền kéo theo nàng cùng truyền tống.

Tấm phù phát sáng, cần chút thời gian để kích hoạt. Trong khoảng khắc ấy, Vân Niệm vẫn trấn định chắn trước người Thịnh Dao, tay không ngừng thi triển đao pháp ngăn cản đàn trùng.

Chớp mắt sau, ánh sáng lóe lên, hai người biến mất khỏi nơi nguy hiểm.

Một lát sau, thân thể Thịnh Dao rơi mạnh xuống đất trống giữa rừng cây, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn đẫm.

Vân Niệm thì đáp đất nhẹ nhàng như làn khói, không một tiếng động, quay lại nhìn nàng. Ánh mắt dừng trên chân trái đẫm máu đang cứng đờ của Thịnh Dao.

“Ngươi còn thất thần làm gì? Mau giúp ta bức độc ra!” – Thịnh Dao nghiến răng gào lên.

Vân Niệm chỉ liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt: “Ngươi không tự làm được sao?”

Thịnh Dao trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Vân Niệm chậm rãi ngồi xếp bằng, ánh mắt điềm đạm, bình thản nói:

“Ngừng vận hành công pháp, chuyển đổi quỹ đạo linh lực. Dẫn linh lực tụ hội tại chân trái, áp chế độc tố, rồi đẩy nó ra khỏi cơ thể.”

“Ngươi không thể giúp ta một chút được sao?” – Thịnh Dao tức giận đến đỏ mặt.

Vân Niệm vẫn điềm nhiên đáp: “Tự cứu mới là căn bản của đạo tu hành. Nếu ngươi không làm được, độc phát thân tử cũng là thiên mệnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play