Phục sức đệ tử Thiên Nhất Kiếm Tông hắc bạch giao nhau, thoạt nhìn phong tư tuấn dật, kiếm khí sát phạt rành rành. Đệ tử nội môn của kiếm tông đều là kẻ tu hành kiếm đạo, thực lực hùng hậu, thân hình thẳng tắp, bước đi trầm ổn như ba thanh trường kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế bức người.

Ba người hạ thân xuống đất, ánh mắt đảo qua khách điếm một vòng, chỉ dừng lại trên người Vân Niệm một thoáng, đoạn liền nhìn về phía hắc quan tài.

Điếm tiểu nhị trông thấy, vội vàng tiến ra đón, cúi người cười nói:

— Ba vị đạo trưởng hồi khách điếm rồi, tiểu nhân đã dời quan tài sang chỗ khác, không để nó chắn nơi đại môn nữa.

Lời vừa dứt, trong ba kiếm tu có một người hơi sửng sốt, đoạn gật đầu nói:

— Trước kia là chúng ta suy xét không chu toàn. Không biết đạo hữu có nguyện ý để bần đạo kiểm tra linh mạch một chút?

— A? — Tiểu nhị thoáng ngẩn người, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn vươn tay ra, đối với đệ tử Thiên Nhất Kiếm Tông vô cùng tín nhiệm.

Lúc này, Vân Niệm đang ngồi bên đường nhâm nhi trà nóng, thì chợt nghe một thanh âm quen thuộc từ trên lầu vọng xuống.

— Vân Niệm!

Vân Nguyệt Nga từ lầu hai bước xuống, sắc mặt không mấy dễ coi. Theo sau nàng là Thịnh Dao, cả người tản mạn khí tức xem náo nhiệt không chán.

Lúc này, vị kiếm tu đang kiểm tra linh mạch cho tiểu nhị và đám người xung quanh đều bị tiếng của Vân Nguyệt Nga làm chú ý. Vân Nguyệt Nga vốn không ngờ tầng dưới còn có người, bước xuống thang lầu, vừa trông thấy y phục Thiên Nhất Kiếm Tông liền thoáng kinh ngạc, đoạn từ xa hướng ba người chắp tay hành lễ.

Ba vị kiếm tu cũng nhận ra nàng là đệ tử Tử Tiêu Tông, hồi lễ đơn giản, rồi tiếp tục công việc.

Làm xong lễ nghi, Vân Nguyệt Nga liền quay sang Vân Niệm, nhíu mày hỏi:

— Ngươi sao lại một mình chạy lung tung thế hả?

Vân Niệm chớp chớp mắt, đáp:

— Đói bụng rồi.

Thịnh Dao khoanh tay đứng sau, nhướn mày giễu cợt:

— Đói bụng thì uống Tích Cốc Đan a. Tu sĩ tối kỵ chuyện ăn uống phàm tục, tạp chất tiến nhập thân thể, trăm hại mà không lợi. Không trách ngươi tu mãi mà vẫn chỉ luyện khí kì tầng năm. Tối qua ta còn thấy ngươi ăn tới mười bát cơm! À đúng rồi, nhớ ra là ngươi không có Tích Cốc Đan nhỉ.

Nói rồi, Thịnh Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược, tiện tay ném về phía Vân Niệm:

— Hôm nay bản tiểu thư tâm tình tốt, thưởng cho ngươi một lọ đấy!

Vân Niệm đưa tay tiếp nhận, mi tâm hơi nhíu lại.

— Đạo trưởng, thân thể của ta không có vấn đề chứ? — Tiểu nhị hỏi kiếm tu sau khi kiểm tra xong.

Kiếm tu thu tay lại, ánh mắt có chút ngưng trọng:

— Không gì đáng ngại, chỉ là ở Du Thanh Châu nhiều năm, khó tránh tiếp xúc yêu khí, trong kinh mạch có một chút xâm nhập nho nhỏ, vận chuyển linh khí dẫn đạo hai lần là ổn.

Vân Niệm nghe xong, bất giác quay đầu nhìn về phía tiểu nhị.

— Yêu khí xâm thể?

Tiểu nhị thấy nàng nhìn sang, vội cười trấn an:

— Tiểu tiên tử chớ vội, để ta vào hậu viện xem có thể chuẩn bị chút đồ ăn cho người.

Vân Nguyệt Nga xua tay nói:

— Không cần phiền thế, chuẩn bị chút nước ấm uống là được.

Vân Niệm sửng sốt, quay đầu nhìn nàng:

— Ta không ăn cơm sẽ không có sức lực.

Vân Nguyệt Nga thoáng nhíu mày. Vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn đến Vân Niệm gầy gò yếu đuối, liền chần chừ một lát, chậm rãi nói:

— Chúng ta sắp phải ra ngoài truy sát yêu thú, không còn nhiều thời gian. Ngươi uống Tích Cốc Đan tạm thời chống đỡ, tối về rồi tìm gì đó ăn sau.

Đúng lúc này, Tần Thứ cùng Nhạc Ngôn Chi từ trong khách điếm bước ra, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thấy thế, Vân Niệm chỉ đành theo họ rời đi.

Năm người rời khách điếm, ba vị Thiên Nhất Kiếm Tông kiếm tu lại tiếp tục kiểm tra quan tài, rồi bày ra kết giới quanh khu vực, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play