Trong khoảnh khắc, mấy chục đạo kiếm ảnh từ hư không hiện ra, hàn quang lấp lánh, kiếm ý bức người. Kỳ Nhu biến sắc, thân hình thoắt cái đã né tránh, song kiếm ảnh kia như có linh, lại chuyển hướng truy kích không tha. Áp lực trùng trùng khiến nàng chỉ có thể từng bước thoái lui.

Vân Niệm qua cửa sổ nhìn ra, không khỏi kinh thán. Ma nữ kia khí tức quỷ dị, trong hàng tu sĩ Nguyên Anh cũng xem như nổi bật, vậy mà Từ Từ trưởng lão chưa rút kiếm, chỉ vận vài đạo kiếm ý đã áp chế nàng đến thế – quả là cao nhân ẩn thế, tâm cơ sâu không lường được.

Đời trước nàng tuy từng nghe qua cái tên Từ Từ trưởng lão, song chưa từng tận mắt thấy qua phong thái. Nay tận mắt chứng kiến, mới biết lời đồn không hư truyền.

Kỳ Nhu ánh mắt hơi trầm, nhìn người nọ vẫn an nhiên ngồi trên linh thuyền , y phục lỏng lẻo, thần sắc tự tại, chẳng những không xuất kiếm mà còn thoáng buồn ngủ. Nàng nheo mắt: Kiếm tu Tử Tiêu Tông , quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay, Kỳ Nhu ta xem như đã được mở rộng tầm mắt.”

Lời vừa dứt, thân ảnh nàng hóa thành làn khói hồng, nhanh chóng biến mất vào hư không. Từ Từ trưởng lão cũng không truy sát, chỉ nhẹ xoay tay, khiến linh thuyền  vận chuyển trở lại.

Đến khi hộ thuẫn trên người biến mất, Vân Niệm mới phục hồi tinh thần. Nhưng thức hải trong nàng vẫn còn vang vọng hình ảnh mấy chục đạo kiếm ảnh lạnh lùng kia. Kiếm ý hóa hình, đạo đạo bén nhọn vô tình, tựa như hàng lâm thiên kiếp – nàng chưa từng tận mắt chứng kiến đấu pháp nào tuyệt kỳ đến thế.

Kiếm, vốn là vũ khí nàng ít khi dùng, nhưng giờ khắc này, trong lòng lại sinh ra vài phần hướng vọng.

Có người... sinh ra là để tu kiếm.

Ngay khi tâm thần nàng còn chưa yên ổn, một đạo thanh âm từ xa bay đến, nhẹ nhàng mà rõ ràng:

“Người đều hôn mê cả rồi, ngươi còn trốn làm gì?”

Một câu khiến Vân Niệm cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên linh thuyền  mọi người còn chưa tỉnh, liền chau mày, không hiểu vì sao Từ Từ trưởng lão chỉ phá mị cho mình.

Do dự một lát, nàng bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn người kia, thi lễ:

“Đệ tử bái kiến Từ Từ trưởng lão.”

Lần đầu tiên nhìn rõ dung nhan, người nọ phong tư tiêu sái, y phục buông lơi mà chẳng giảm khí độ. Thảo nào khiến yêu nữ Hợp Hoan Tông cũng phải mê đắm.

Từ Từ trưởng lão ánh mắt như gió lướt nhẹ qua nàng, cuối cùng dừng nơi chuôi đao bên hông. Khóe môi hắn khẽ cong: “Tiểu nha đầu, ngươi mới rồi dùng đao thế nào, để ta xem thử.”

Vân Niệm ngẩn người, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn – vị trưởng lão chẳng có chút nghiêm cẩn nào.

Đối diện ánh mắt ấy, hắn chỉ hơi cười nhạt, tay khẽ động. Trường đao bên hông nàng lập tức bay lên, nhẹ rơi vào tay hắn.

“Mới nãy ngươi chém như vầy phải không…”

Từ Từ trưởng lão vừa lẩm bẩm, vừa vung đao múa mấy thế giữa không trung. Vẻ mặt lại nghiêm túc như đang ngộ đạo.

Chỉ là, nhìn vài đường hắn vung tay múa chân, Vân Niệm khóe môi khẽ giật, mày chau lại, trong lòng âm thầm rủa thầm:

…Chó má, không phải vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play