Thịnh Dao há lại không biết, Tần Thứ cùng Nhạc Ngôn Chi đều là người một lòng theo đuổi Vân Nguyệt Nga. Nay lời nàng nói, hai người tất nhiên thuận theo như mệnh, tựa như thánh chỉ. Tình thế đến đây, phản đối cũng chỉ còn mỗi nàng, vậy thì còn tranh đấu làm gì? Nghĩ đến đây, Thịnh Dao cũng chỉ đành âm thầm từ bỏ.

Vân Niệm trở lại Phù Cầm Phong, lập tức hướng thẳng Dịch Tuyền mà đi.

Kế hoạch có biến, thời gian gấp rút, nàng bèn đem toàn bộ tinh thần chuyên chú vào việc dưỡng thể. Dẫu gì, chỉ còn nửa tháng nữa là phải tham gia hành trình trừ yêu rèn luyện. Với nàng mà nói, một thân thể khỏe mạnh, còn trọng yếu hơn vạn vật.

Trong mấy ngày ấy, quang đoàn trong Dịch Tuyền cũng không dám vọng động, chỉ e Vân Niệm đột nhiên xuất hiện, liền bị nàng phát giác.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa. Suốt nửa tháng, phần lớn thời gian Vân Niệm đều tu dưỡng trong Dịch Tuyền. Có đôi lúc nàng sẽ tiếp nhận vài nhiệm vụ treo thưởng đơn giản để duy trì sinh kế, nếu không đủ lương thực, thì đến Linh Thú Phong tìm Sở Mộ, nhân lúc hắn đang luyện dược, tiện tay xin một chút điểm tâm cũng đủ ấm bụng.

Trong quãng thời gian ấy, thân thể nàng cũng dần hiện rõ biến hóa. Má nàng vốn hõm sâu nay cũng có thêm chút thịt, vóc dáng tuy vẫn mảnh khảnh song đã bớt vẻ gầy gò, ngược lại có vài phần mềm mại, thoạt nhìn thậm chí... có chút đáng yêu.

Để chuẩn bị cho chuyến trừ yêu, nàng còn dành dụm được một ít linh thạch, đề phòng dùng nơi cần thiết. Ngày ấy từ trong Dịch Tuyền đi ra, nàng liền hướng Tử Tiêu Đài thẳng bước.

Đợi đến nơi, thấy Vân Nguyệt Nga cùng đoàn người vừa tới, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Vân Nguyệt Nga nhướng mày, thần sắc mang chút kinh ngạc — không ngờ Vân Niệm lại đến sớm hơn.

Vân Niệm cảm nhận được động tĩnh sau lưng, quay đầu, ánh mắt lướt qua Thịnh Dao – kẻ luôn chẳng che giấu ánh nhìn khinh miệt – rồi dừng lại nơi Vân Nguyệt Nga.

Đối diện ánh mắt kia, Vân Nguyệt Nga ngẩng cằm, hừ nhẹ:
“Hôm qua cần người đi Tông Vụ Điện trình báo danh, vì sao ngươi chẳng thấy đến?”

Vân Niệm thoáng sửng sốt, đáp lời:
“Chẳng phải đội trưởng đi là được? Tỉ tỉ lần trước cũng tự mình đi đó thôi.”

Nghe vậy, Vân Nguyệt Nga trong mắt thoáng xẹt qua tia xấu hổ, nhưng vẫn lên giọng giáo huấn:
“Ngươi nay cũng không còn nhỏ, nên học cách để tâm mọi việc. Không thể lúc nào cũng dựa vào ta lo liệu.”

Vân Niệm lặng im, cũng không tranh biện.

Vân Nguyệt Nga liền thay đổi chủ đề, giới thiệu mọi người:
“Người này ngươi từng gặp qua – Thịnh Dao. Còn đây là Tần sư huynh, tên gọi Tần Thứ, trưởng tử của Tần Phong trưởng lão. Vị này là Nhạc sư huynh, danh xưng Nhạc Ngôn Chi, là đệ tử thân truyền của Tề Bình trưởng lão. Hai vị đây đều là nhân tài trong môn, ngươi phải kính cẩn đối đãi.”

Nghe thế, Vân Niệm chỉ gật đầu nhè nhẹ. Nhạc Ngôn Chi lại cười, bộ dáng thân thiết:
“Thì ra đây là Vân sư muội muội. Quả nhiên cùng Vân sư muội giống nhau, đều là mỹ nhân khuynh thành.”

Lời vừa dứt, Thịnh Dao không khỏi trợn mắt:
“Nhỏ như củ cải, gầy trơ xương, đẹp chỗ nào chứ?”

Tần Thứ lúc này mới cất lời, nhàn nhạt:
“Từ Từ trưởng lão tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play