Nghe nàng hỏi, Kỳ Nhu bật cười, từ tốn đáp: “Thế nhân thường trọng kiếm khí lợi hại, ít ai để ý đến mùi hương, âm thanh hay ánh sáng. Nhưng chúng cũng có thể dùng để đối địch, thậm chí giết người trong vô hình. Hợp Hoan Tông chúng ta, chính là nhờ tinh thông những thứ đó mà có chỗ đứng trong Tu Chân Giới. Tiểu nha đầu, ngươi có biết hương khí có thể làm được gì không?”
“Sử sách từng có ghi, có người chế độc dược thành hương để giết người. Nhưng do tu sĩ hít vào chỉ với lượng nhỏ, mà quá trình chế hương lại làm giảm độc tính, nên trừ phi dùng độc cực mạnh, nếu không khó đạt được hiệu quả giết người vô hình…”
Vân Niệm quan sát các loại hương liệu trong tay nàng, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tu sĩ thể chất khác người thường, đối với độc hương lại càng kháng được nhiều phần. Mà hương càng độc thì nguyên liệu càng hiếm. Nếu địch nhân đủ bản lĩnh phối ra loại hương này, thì tu vi của hắn hẳn đã vượt xa ta rồi?”
“Ta nên khen ngươi thông minh hay chê ngươi ngốc đây?” Kỳ Nhu bật cười, xoay đầu nhìn nàng: “Sự thành do người. Thế gian vạn sự vốn khó lường. Kẻ thắng, chưa hẳn là kẻ có tu vi cao nhất, mà là kẻ biết tận dụng mọi thứ.”
“Thánh nữ nói đúng. Tu vi dù cao, cũng không bằng một lần bày mưu lập kế thành công. Hẳn là trong Hợp Hoan Tông, Thánh nữ đứng đầu về kì nghệ chế hương, vãn bối bội phục, cũng cảm tạ Thánh nữ đã ban cho hương.”
Khóe môi Vân Niệm nhẹ cong, ánh mắt sáng rực như sao.
“Ngươi có ý gì?!” Lông mày Kỳ Nhu lập tức nhíu lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thức hải nàng bỗng hỗn loạn, một cơn mê mang quen thuộc dâng lên. Nàng thất kinh: “Ngươi dám trộm lấy Thất Huyễn Hương  của ta!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play