Ánh mắt Tô Nhược Bạch cứ lúc mờ lúc tỏ nhìn chằm chằm, khiến cậu trai kia run như cầy sấy.

Cậu ta vừa xoa tay, vừa liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn đang lên cao, nóng hầm hập.

Cậu giơ tay lau mồ hôi trên trán, từ lúc rời khỏi nhà đến giờ chưa lúc nào ngừng toát mồ hôi.

Sau khi chắc chắn trời vẫn còn nóng chết người, cuối cùng cũng mở miệng:

“Ba tớ nghe chuyện xảy ra hôm qua, muốn đến thăm cậu, nhưng trong nhà ai cũng bận, không rảnh đi, nên kêu tớ tới thay.”

“Nói gì thì nói, Tô Nhược Bạch, cậu cũng đâu đến mức như vậy. Dù sao vẫn còn có ba tớ mà, còn có mấy người chiến hữu năm xưa của họ nữa.”

Cậu ta gãi đầu, nói đến đây thì không biết nói gì thêm.

Dù sao người nhà của cô cũng là bà nội ruột, bác ruột, chú ruột…

Còn mấy người bọn họ, giúp thì cũng không biết giúp thế nào.

Nghĩ tới đó, lại vò đầu rối rắm.

Cũng may, đứa con gái này trông đoan chính, đầu đinh cũng không đến nỗi xấu.

Tô Nhược Bạch nghe xong, chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu ta vò đầu bứt tai.

“Mình giúp mình đi tìm một người được không?” – Suy nghĩ một lát, Tô Nhược Bạch nhẹ giọng nói với cậu thiếu niên vẫn đang vò đầu kia.

Cô sợ nếu không cắt lời, da đầu cậu ta sẽ bị cào tróc mất.

“Tìm người? Ai cơ? Bây giờ ngoài ba tớ ra còn ai có thể giúp cậu nữa chứ!” – Cậu ta không vò đầu nữa, nhưng mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Nam Kinh Lộ, Phi ca.” – Tô Nhược Bạch che miệng, khẽ nói ra mấy chữ.

Quả nhiên, vừa nghe xong, cậu thiếu niên giật nảy người như bị điện giật.

“Cái gì? Phi ca? Cậu muốn giết tớ đấy à?! Tô Nhược Bạch, chúng ta quen biết bao năm, tuy không phải thanh mai trúc mã, thì cũng coi như lớn lên cùng nhau.

Cậu nỡ lòng nào đẩy tớ đi chọc cái tên đầu trâu mặt ngựa đó hả?”

Cậu ta nhảy dựng lên, la oai oái:

“Cậu biết rõ tớ và tên đó có thù oán, còn bắt tớ đi tìm hắn. Nếu tớ mà rơi vào tay hắn, tớ có kết cục tốt đẹp à?”

Lông mày cau chặt lại, gương mặt lộ rõ sự bất mãn.

Cậu ta đi tới đi lui trong phòng, miệng thì lầm rầm:

“Tớ không đi! Ai muốn đi thì đi! Không đi, không đi, không đi…”

Cuối cùng đứng chặn trước giường Tô Nhược Bạch, mặt nhăn mày nhó, thịt trên má cũng run lên theo từng câu nói.

Tô Nhược Bạch thấy cậu ta kiên quyết, cũng không miễn cưỡng.

“Vậy thì cậu giúp mình ra ngoài gọi một đứa trẻ con vào đây, mình nhờ nó đi.” – Cô suy nghĩ một chút, rồi đổi cách.

Cô sợ nếu để cậu ta đi thật, lỡ bị bà cụ Tô biết được, thì ngay cả Triệu thúc cũng khó mà bảo vệ nổi.

“Cho mình mượn năm đồng, mai mình trả lại.” – Giọng cô bình tĩnh.

Trên người cô bây giờ, một xu cũng không có.

Hôm qua đã bị bà cụ Tô, bác gái cả và thím ba lục soát sạch.

Ba người đó còn đè cô xuống đất, lục tung cả người.

Không chỉ lấy hết tiền, mà còn tự tiện định cho cô một cuộc hôn nhân. Tiền sính lễ cũng đã nhận.

Tiền sính lễ đó đưa cho chú ba.

Chờ xuống nông thôn vài hôm, là sẽ gả đi ngay.

Sau khi cô đi, căn phòng cô ở sẽ giao cho bác cả.

Không chừa lại cho cô một con đường sống.

Cũng vì vậy, Tô Nhược Bạch mới đi đến tuyệt lộ.

“Cậu có chuyện gì thật à? Hay để tớ đi thay? Người khác tớ cũng không yên tâm.” – Cậu thiếu niên thấy sắc mặt cô nghiêm túc, do dự hỏi.

“Trước tiên cậu cho mình mượn tiền đã. Sau đó ra ngoài tìm một đứa nhỏ, nói có người hỏi nó có muốn làm một vụ buôn bán trên đường Kiến Thiết không.

Ngoài ra đừng hỏi thêm gì. Không có chuyện gì to tát, nhưng ai dính vào cũng không hay ho gì đâu.”

Tô Nhược Bạch nhìn cậu trai trước mặt – thật thà, nhiệt tình.

Cô quyết định không kéo cả nhà họ xuống nước.

“Thật đấy, thôi được, dù sao cậu cũng chẳng làm ra được chuyện gì động trời.” – Cậu ta nhướng mày, nhìn cô bé trước mặt xưa nay lúc nào cũng ngoan ngoãn, yếu ớt.

Chắc cũng không có gì nghiêm trọng.

Nói rồi, cậu lôi từ túi quần ra một xấp tiền.

Tờ đầu tiên là tờ mười đồng, màu đen, in hình một nhóm người đứng cạnh nhau, bên cạnh có dòng chữ “Nhặt Nguyên”.

Cậu rút ra một tờ năm đồng, màu nâu đỏ, trên hình là một người đàn ông đeo kính bảo hộ, tay cầm khoan máy.

“Mình muốn tiền lẻ.” – Tô Nhược Bạch không nhận tờ tiền mệnh giá lớn.

Giọng nhẹ tênh.

“Cậu… thôi được rồi, lắm chuyện thật, trước kia không như thế này đâu…” – Cậu ta càu nhàu vài câu rồi ngậm miệng, lặng lẽ đếm tiền.

“Cho cậu, cho cậu hết đây!” – Cậu lấy ra mấy tờ tiền lẻ dưới tờ năm đồng, tiện tay đưa thêm vài phiếu gạo.

“Tớ đi trước đây, ba tớ còn đang chờ. Chút nữa tớ gọi đứa nhỏ đến cho cậu.” – Nói xong, cậu đặt tiền lên tủ đầu giường cạnh Tô Nhược Bạch rồi đi ra ngoài.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play