Tô Nhược Bạch thấy trong phòng không có ai, liền cầm chiếc ly tráng men lên, giả vờ uống nước, thực ra là dùng ý niệm lấy linh tuyền từ không gian gieo trồng.

Múc ra một ly nước linh tuyền.

Uống xong, cả người nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi và suy yếu cũng tan biến.

Không gian này xuất hiện vào năm thứ tư sau khi mạt thế bùng nổ, lúc ấy cô bị thương nặng gần chết, đột nhiên không gian này hiện ra.

Sau đó, chiếc ngọc hồ lô vẫn luôn mang bên mình cũng biến mất không dấu vết.

Cô đoán có lẽ nó đã nhận chủ.

Khi đó cô đang hôn mê, bị không gian hút vào, ngâm mình trong linh tuyền.

Không rõ đã qua bao lâu, đến khi tỉnh lại, cơ thể đã hoàn toàn bình phục.

Ban đầu không gian này chỉ có một giếng cổ linh tuyền ở trung tâm. Nước từ giếng không ngừng tràn ra, chảy vào một hồ nhỏ cỡ bồn tắm. Nếu không sử dụng kịp thời, nước sẽ tiếp tục tràn, lan ra vùng đất hoang xung quanh.

Sau này, cô bắt đầu trồng trọt, thu hoạch, nuôi dưỡng thú biến dị trong không gian đó.

Không gian này vô cùng kỳ diệu, bất cứ hạt giống nào gieo xuống cũng sống được.

Thậm chí cô còn thu cả một căn biệt thự vào không gian…

Ngay khi cô chuẩn bị vươn lên đỉnh cao cuộc đời — thì bị tra nam tiện nữ hãm hại!

Cũng may cuối cùng vẫn trả được thù!

Uống xong ly nước, cô ngắm nghía chiếc ly sứ men trắng, vành ly viền xanh lam.

Thân ly có dòng chữ đỏ: Bệnh viện Nhân dân số 3 – Hải Thị.

Dưới là một dãy số Ả Rập: 666.

Tô Nhược Bạch nhíu mày. Cô từng đọc nhiều lịch sử, hình như có chút ấn tượng với con số này, nhưng không nhớ rõ nó có ý nghĩa gì.

Thôi, không quan trọng.

Phích nước nóng đặt bên là loại màu xanh lá sẫm, được sơn phủ, có chỗ đã bong tróc, lộ ra lớp kim loại rỉ sét bên trong.

Thân phích có vài hoa văn không đều và tay cầm lan can kim loại, có thể thấy rõ lớp lót bạc bên trong.

Một cây thép nhỏ xuyên ngang hai bên phích, dùng để xách lên. Bên cạnh còn có một tay cầm để rót nước.

Phòng bệnh không lớn, sát tường đặt bốn chiếc giường sắt đơn.

Chỉ giường của cô là có chăn nệm, mà cũng là thuê tạm.

Giờ nhập viện đều phải tự mang chăn gối theo.

Sàn nhà lát xi măng, có chỗ đã mòn, lộ ra những vết lõm và vài hạt cát.

Tường trát vôi, nhiều chỗ đã bám bụi xám xịt.

Trần nhà cũng quét vôi, có một dây điện dài lòng thòng treo chiếc đèn nhỏ.

Bên cạnh còn lắp một chiếc quạt.

Tô Nhược Bạch quan sát kỹ từng chi tiết.

Tổng thể mà nói, nơi này đúng là lạc hậu hơn thời mạt thế rất nhiều, nhưng lại không hề có ô nhiễm nào.

Cô thích nơi này.

Thích từ chính mùi không khí nơi đây.

Tô Nhược Bạch bước xuống giường, chậm rãi đi ra ngoài.

Mọi thứ nơi đây khiến người ta an lòng!

Hoa ven đường, cỏ bên vệ, cây cối xanh rì, tràn đầy sức sống.

Lúc nào không hay, cô đã đi ra khỏi bệnh viện.

Người trên đường không nhiều lắm, nhưng ai cũng vội vã và đầy năng lượng.

Hoàn toàn trái ngược với không khí tang thương, đề phòng và tuyệt vọng ở mạt thế.

Đi ngang qua bưu điện, cô chợt nhớ trong tiểu thuyết từng đọc, nữ chính sau này đã kiếm được bộn tiền nhờ sưu tập tem.

Hửm?

Tem gì vậy nhỉ?

Không nhớ rõ nữa.

Nhưng quan trọng là — cô không có tiền!

Thôi, hít sâu một hơi gió Tây Bắc miễn phí này đã…

Hít một ngụm không khí thơm mát rồi — cô sặc!

“Khụ khụ khụ khụ…”

“Tô Nhược Bạch, em lại làm sao thế? Sao lại tự tiện ra ngoài?” – Nam thanh niên vừa đi mua cơm đã quay lại.

Nghe thấy tiếng cô ho, anh ta lập tức lo lắng kêu lên.

Tô Nhược Bạch mắt sáng rực!

Tiền tới rồi!

“Đi, đi mua tem!” – Nói xong, cô chạy thẳng vào bưu điện!

Triệu Quốc Phong: “Không phải, em mua tem làm gì? Em…”

Nhớ ra cô sắp phải xuống nông thôn, Triệu Quốc Phong liền ngậm miệng.

Tô Nhược Bạch mua hết tất cả các loại tem có thể mua được.

Có tem thao luyện, tem tạp kỹ, tem tranh nông dân, tất cả đều là nguyên bộ sáu con.

Cô mua năm bộ.

Tem Quốc khánh, bộ đủ là năm con, cô lấy sáu bộ.

Tem hội giao dịch xuất khẩu thương phẩm – bộ này chỉ có một con – cô lấy mười con.

Tất cả đều giá tám xu một con.

Ra khỏi bưu điện, vừa vặn bên cạnh là hiệu sách Tân Hồng.

Cô lại mua thêm một đống tài liệu ôn thi.

Cô định thi đại học, nên phải chuẩn bị trước một ít tài liệu phụ trợ.

Những thứ này chỉ có ở thành phố lớn, nơi cô sắp chuyển tới chắc chắn không có.

Trở lại bệnh viện.

Triệu Quốc Phong bước vào, đặt hộp cơm nhôm lên tủ đầu giường.

Tô Nhược Bạch nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn cưỡng lại được mùi thơm quyến rũ của đồ ăn.

Không thì đã đạp cho cái tên lắm lời này một cú bay ra ngoài rồi!

Cô cầm hộp cơm, mở ra, nhưng chưa ăn ngay.

Cô ngắm hộp cơm một cách đầy thành kính!

Bao lâu rồi, cô mới lại được ngửi mùi hương chân thật đến thế…

Người đàn ông đưa thêm cho cô một cốc nước.

Tô Nhược Bạch ôm ly, uống một ngụm.

Không khí không thể hít nhiều, nhưng nước thì có thể uống nhiều chút.

“Nếu không… em cứ ở lại đây thêm hai hôm nữa đi.” – Người đàn ông nhìn cô bé đang lặng lẽ uống nước, dịu giọng đề nghị.

“ Chú Triệu  bảo anh đến tìm tôi có việc gì?” – Uống xong, Tô Nhược Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gã đàn ông từng… đạp cô rớt khỏi thòng lọng.

Đúng vậy, một cú đá thẳng chân.

Nguyên chủ vừa rời đi, cô liền xuyên đến.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang treo lơ lửng, đầu đã tròng dây.

Cô không hề hoảng loạn, tính dùng dị năng thúc sinh dây leo nâng mình lên.

Ai ngờ gã đàn ông này xông thẳng vào, đá tung cửa…

Rồi tặng cô một cú đá, hất xuống đất!

Bà chủ nhiệm choáng váng, cuối cùng là bà Lý hàng xóm thần kinh vững vàng, lao đến đỡ cô dậy.

Những vết thương trên người cô bây giờ, 90% đều nhờ gã này ban tặng.

Ha hả…

Giờ nghĩ xem nên “báo đáp” hắn thế nào cho xứng với cái gọi là “ân tình sâu đậm” kia đây?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play