Chu Lai Nhĩ nhìn thấy thái độ và sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng dịu xuống. Một lúc lâu sau, cô ta tự giễu cười:
"Các người đều cảm thấy tôi dựa vào tính kế mới có được cuộc hôn nhân này, khinh thường tôi, đúng không? Nhưng nếu tôi không tính kế, tôi sẽ chẳng có gì cả. Các người không hiểu tôi, không hiểu cuộc sống của tôi, không biết tôi từ nhỏ sống trong gia đình như thế nào. Dựa vào cái gì mà khinh thường tôi? Các người biết không? Khi còn nhỏ tôi không hề tên Chu Lai Nhĩ. Cái đôi cha mẹ cổ hủ kia của tôi làm sao có thể đặt cho tôi một cái tên mang phong cách Tây như vậy. Bảy tuổi trước kia tôi toàn bị gọi là Lai Nhi, Lai Nhi. Bọn họ muốn con trai, nên đặt cho tôi một cái tên còn không bằng Chiêu Đệ. Mãi đến khi đi học, thầy giáo thấy tên tôi quá lộ liễu mới đổi thành Chu Lai Nhĩ. Từ nhỏ tôi đã phải biết rằng thứ tốt phải tự mình tranh giành, đoạt lấy, nếu không sẽ không đến lượt mình! Cho nên các người khinh thường tôi cũng được, ghét tôi cũng thế, đều không sao cả. Bởi vì lợi lộc tôi đã được, mục đích tôi đã đạt. Sau này tôi có thể thoát khỏi nơi này, không bao giờ phải lặp lại những công việc nặng nhọc mỗi ngày nữa. Cho nên tôi không quan tâm các người nghĩ gì, bởi vì chúng ta sắp không còn là người cùng đường nữa."
Nói rồi cô ta ngẩng cao cằm, phảng phất như kẻ trên cao nhìn xuống liếc nhìn bọn họ một cái, xách đồ đi thẳng, đến kẹo mừng cũng không để lại.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trừ Trần Tuyết đang ở trong phòng, mọi người đều không biết nên nói gì cho phải. Đương nhiên, họ cũng không dám đồng tình với những lời cô ta nói. Mặc kệ cuộc sống của cô ta từ nhỏ có tệ đến đâu, ít nhất làm người phải có đạo đức tối thiểu, dùng thủ đoạn cướp chồng người khác là việc khiến họ khinh thường.
"Xuy," Trình Ngọc Kiều khịt mũi: "Còn không phải là lấy được một cái liền trưởng, làm như là gả cho cả nước ấy."
"Đừng nói bậy!" Cố Hướng Nam vội ngắt lời.
Tô Mạn không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục ăn cơm, rõ ràng cũng khinh thường Chu Lai Nhĩ. Lục Hạ cũng vậy, nhưng việc Chu Lai Nhĩ lấy chồng, ảnh hưởng duy nhất đến các cô là chiếc giường đất của phòng họ lại khôi phục thành bốn người. Buổi tối ngủ có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng ngày hôm sau, câu chuyện nghe được trong lúc làm việc lại biến Chu Lai Nhĩ thành đề tài cười chê của mọi người. Bởi vì Hồ Kiến Quân sáng sớm hôm đó đã rời Đại Ảnh thôn, trở về đơn vị. Nhưng anh ta đi một mình, Chu Lai Nhĩ không đi theo. Nghe nói nhà họ Hồ phân gia, Hồ lão nương về sau sống cùng với con trai cả, tức Hồ Kiến Quân. Như vậy Hồ Kiến Quân không thể để lão thái thái một mình ở nhà, nhưng anh ta vừa được thăng liền trưởng, căn hộ được phân rất nhỏ, nếu cả nhà cùng đi thì căn bản không đủ chỗ ở, cho nên đành để Chu Lai Nhĩ ở nhà hầu hạ bà ta.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play