Lục Hạ nhìn quanh hoàn cảnh trong phòng.

Nhà bọn họ không lớn, chỉ khoảng 50 mét vuông, là nhà phân phòng của nhà máy, công nhân viên chức xưởng dệt đều ở đây, là kiểu nhà ngang. Nhà Lục Hạ ở lầu hai, tuy rằng diện tích chỉ có 50 mét vuông, nhưng cũng không tính là nhỏ.

Thời đó không có khái niệm "diện tích công cộng", nên đúng là 50 mét vuông thực chất.

Nhưng nhà Lục đông con, sáu người ở cũng khá chật chội.

Phòng ở có hai phòng ngủ và một phòng khách. Phòng ngủ lớn là của bố mẹ, ba cô con gái ở một phòng, còn phòng khách được ngăn ra một phần cho cậu con trai út.

Tuy rằng có chút áy náy với cậu con trai út được cưng chiều, nhưng bố mẹ Lục biết con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng, phòng còn lại trước sau gì cũng là của con trai, nên cứ tạm thời sắp xếp như vậy.

Phần diện tích còn lại của phòng khách rất nhỏ, kê một cái bàn là thành nhà ăn.

Còn phòng bếp và phòng vệ sinh đều ở bên ngoài, mỗi tầng lầu đều có. Bên trái cầu thang là phòng bếp, bên phải là WC, nhà ngang thời đó đều có cấu tạo như vậy.

Mỗi lần ra ngoài đi vệ sinh hay nấu cơm đều sẽ gặp hàng xóm, nhà làm món gì ngon thì cả tầng lầu đều biết, chẳng có chút riêng tư nào.

Cho nên các gia đình thường sắm một cái bếp lò nhỏ trong nhà để tự nấu những món đơn giản.

Xem xong cấu tạo nhà, Lục Hạ mới để ý thấy trên bàn phòng khách vẫn còn cơm để dành cho cô.

Đây đúng là lần đầu tiên được ưu ái như vậy!

Chắc là vừa đấm vừa xoa, định đối xử tốt với cô một chút, để cô cam tâm tình nguyện nhường công việc cho Lục Xuân, rồi vui vẻ xuống nông thôn.

Lục Hạ thấy buồn cười, họ nghĩ cô sẽ nhận mệnh ngoan ngoãn đi xuống nông thôn chỉ vì thế sao? Họ nghĩ nhiều rồi, cứ chờ mà xem.

Nhưng Lục Hạ cũng không khách khí, ngồi xuống ăn ngay. Cơm cũng không tệ, còn riêng cho cô một bát canh trứng. Cô không khách sáo, đang đói bụng nên ăn hết.

Ăn xong, cô về phòng tìm số tiền tiết kiệm của nguyên chủ, được sáu hào ba xu, rồi mang theo ra khỏi nhà.

Sau khi ra khỏi nhà, Lục Hạ cố gắng bắt chước dáng vẻ của nguyên chủ, cúi đầu, đi nhanh, gặp ai cũng ngượng ngùng cười.

Mọi người nhìn cô với ánh mắt thương cảm, rõ ràng là đã nghe chuyện cô phải xuống nông thôn.

Nhưng chắc họ không biết chuyện công việc, có lẽ họ chỉ nghĩ nhà cô "nhảy cóc", bỏ qua con cả, để con thứ hai đi xuống nông thôn.

Lục Hạ coi như không biết sự thương cảm của mọi người, rồi đi ra khỏi khu nhà. Cô bắt đầu dạo quanh Kinh Thành những năm 70.

Cô vừa xuyên qua tới, lại gặp phải một đống cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại, còn có chút lúng túng, cần phải sắp xếp lại mọi thứ trước khi nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Bước chậm trên đường phố Kinh Thành những năm 70, Lục Hạ nhìn những kiến trúc cũ kỹ xung quanh. Không hiểu sao, trong lòng cô lại dâng lên một chút cảm giác thân thuộc, và thực sự nhận ra rằng từ nay về sau mình sẽ phải sống ở thời đại này.

Đi được một lát, cô thấy một chiếc xe buýt dừng bên đường, Lục Hạ bỏ một xu lên xe.

Lúc này trên xe không đông lắm, cô tìm được một chỗ ngồi, ngồi dựa vào cửa sổ hóng gió, cảm nhận sự khác biệt trong văn hóa so với thế kỷ 21, hít thở bầu không khí trong lành chưa bị ô nhiễm. Trong lòng cô bắt đầu nhen nhóm một chút mong đợi về cuộc sống mới.

Khi nhân viên trên xe thông báo đến trạm Công viên Bắc Hải, Lục Hạ xuống xe.

Cô định tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ kỹ về những việc cần làm tiếp theo. Ở cái nhà kia, cô không thể nào thư giãn được.

Vào công viên, cô tìm một chiếc ghế dài bên hồ ngồi xuống, nhìn những hàng cây xanh um tươi tốt ở phía xa, cùng với mặt hồ lấp lánh sóng nước, Lục Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô bắt đầu chậm rãi suy nghĩ về con đường phía trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play