Lục Thu gật đầu, "Đúng là như vậy, dù sao thì chúng cũng là máu mủ của anh rể, hơn nữa anh ấy mất rồi, chỉ còn lại ba đứa con gái, nhà anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc.
Chỉ là, những người thân thích kia cũng bị vạ lây từ anh rể, chắc là sau này cuộc sống của mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.
Chị cả muốn em giúp đỡ nuôi nấng chúng, nhưng em đã từ chối. Với tư cách là dì út, em có thể thỉnh thoảng gửi cho chúng ít đồ, hoặc là đến thăm.
Nhưng chuyện đem bọn trẻ về nuôi là không thể nào, không nói là nhà chồng em có đồng ý hay không, chỉ riêng việc em không có nghĩa vụ đó là đủ rồi."
Lục Hạ nghe vậy liền gật đầu, không nói gì. Lục Thu lại tiếp tục: "Chị cả biết chuyện đã mắng em một trận, sau đó bảo em đến tìm chị, nói chị mở thẩm mỹ viện, kiếm được không ít tiền, nuôi mấy đứa trẻ dễ như ăn kẹo.
Nhưng em từ chối, không nói với chị. Trước khi bị bắt đi, chị cả vẫn còn mắng chúng ta đấy."
Lục Hạ nghe xong mà buồn cười, cái cô Lục Xuân này lấy đâu ra tự tin vậy, sao lại nghĩ rằng cô sẽ rảnh rỗi giúp cô ta nuôi con chứ? Ăn no rồi không có việc gì làm à? Tưởng bở!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT