Mấy ngày nay ăn uống kham khổ, toàn đồ luộc nhạt nhẽo, Lục Hạ đã tranh thủ lén lút ăn bánh bao, màn thầu mua sẵn trong không gian, nhưng vẫn thèm thịt vô cùng.

Thèm thuồng là vậy nhưng chẳng kiếm đâu ra thịt, may mà ngày nào cô cũng uống nước linh tuyền, cơ thể không những không suy yếu vì thiếu chất mà còn khỏe mạnh hơn.

Da dẻ dần trắng trẻo, cơ thể cũng bắt đầu có da có thịt, không còn gầy guộc như trước, sức lực cũng tăng lên đáng kể, nên làm việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Để giải thích cho sự thay đổi của bản thân, Lục Hạ bắt đầu pha sữa lúa mạch mỗi sáng.

Không hổ là "thực phẩm chức năng" xa xỉ của những năm 70, hương vị ngon không chê vào đâu được, chỉ là mỗi lần uống đều bị Trang Hồng Mai liếc xéo, coi thường.

Lục Hạ thường làm ngơ trước thái độ của cô ta, chỉ cần không động chạm tới mình là được, dù sao cái loại người này vừa nhìn đã biết không cần cô ra tay cũng tự tìm đường chết.

Nhưng có lẽ càng bị cô ngó lơ, người ta lại càng cho là cô dễ bắt nạt.

Sáng nay, khi Lục Hạ đang uống sữa lúa mạch thì nghe Trang Hồng Mai cạnh khóe: "Ngày thường ăn mặc như ăn mày, lại ngày nào cũng uống sữa lúa mạch, đúng là nha hoàn đóng vai tiểu thư, không biết còn tưởng con gái nhà tư sản nào!"

Lục Hạ nghe xong nhíu mày, không thèm nể nang gì nữa:

"Uống sữa lúa mạch là con gái nhà tư sản? Cung Tiêu Xã còn bán sữa lúa mạch đấy, chẳng lẽ cũng là hoạt động của nhà tư bản?

Theo lý lẽ của cô, người ta ăn chút đồ ngon cũng không được, cứ phải ăn rau ăn cám để chứng minh mình không phải con gái nhà tư sản?

Có điều kiện hơn một chút là 'diễn xuất' nhà tư bản à?

Tự cô mua không nổi thì nói người khác làm gì!

Sao miệng cô thối thế hả!

Nhà tôi thấy tôi từ nhỏ sức khỏe yếu lại phải xuống nông thôn, nên mới mua riêng sữa lúa mạch cho tôi bồi bổ, cô ghen tị cũng vô dụng thôi, nhìn cái mặt ghen ghét vặn vẹo của cô thấy ghê tởm!

Trước đây tôi mặc kệ cô, nhưng cô được đằng chân lân đằng đầu.

Hôm nay tôi nói một lần thôi đấy, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt như cô nghĩ đâu, còn có lần sau thì liệu hồn!"

Nói xong, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Trang Hồng Mai.

Nghe những lời này, tất cả các thanh niên trí thức đều ngây người, dường như không ngờ Lục Hạ, người vốn luôn mờ nhạt và ít nói, lại đột nhiên trở nên đanh thép như vậy.

Ngay cả Trang Hồng Mai cũng bị khí thế của cô dọa cho á khẩu.

Lục Hạ chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, cô muốn sống kín đáo nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt cô.

Đôi khi cần phải cứng rắn để người ta thấy mình không dễ động vào thì mới sống yên ổn được, cũng tránh được bao phiền phức.

Nếu không, nữ chính Tô Mạn cũng ngày nào cũng uống sữa lúa mạch, sao Trang Hồng Mai không đi nói cô ta, chẳng phải là vì thấy cô dễ bắt nạt hay sao.

Vì chuyện buổi sáng, mọi người đều im lặng hơn hẳn, ngay cả Trang Hồng Mai cũng không dám lại gần Lục Hạ.

Thật sự là Lục Hạ lần này khác xa so với những gì cô thể hiện trước đây.

Nhưng đến trưa, khi mọi người thấy cô lại trở về như cũ, không khí mới dễ chịu hơn đôi chút.

Mọi người cũng đã tự tìm ra lý do cho sự thay đổi của cô, chắc là do Trang Hồng Mai nói khó nghe quá, chụp cho cái mũ "con gái nhà tư sản" thì ai mà chịu được.

Nghĩ vậy, mọi người đều giữ khoảng cách với Trang Hồng Mai.

Các thanh niên trí thức dễ dàng đoán ra được tâm lý của Trang Hồng Mai, giống như Lục Hạ đã nói, chẳng phải là ghen tị sao.

Nhưng ghen tị cũng không thể tùy tiện vu khống người khác được, người như vậy thật đáng sợ!

Các thanh niên trí thức đều là con cái thành phố, thỉnh thoảng gia đình cũng gửi cho họ một ít đồ ngon, nên mọi người đều hiểu cách nói của Lục Hạ, dù sao từ khi cô xuống nông thôn, cô đã dần dần có da có thịt hơn.

Nên mọi người cũng chỉ là ngưỡng mộ gia đình cô đối xử tốt với cô mà thôi.

Nhưng cũng chỉ đến thế, chứ không ai vì thế mà ghen ghét.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play