Trần Tuyết là một trong số những nữ thanh niên trí thức có nhan sắc nổi bật nhất. Tuy không thể so sánh với Tô Mạn, nhưng cô cũng là một thiếu nữ thanh tú, khiến không ít nam thanh niên trí thức đặc biệt chú ý.
Tuy vậy, Trần Tuyết có vẻ hơi e dè, cả buổi tối gần như không nói mấy câu.
Người còn lại, Thẩm Thanh Thanh, thì đích thực là một đứa trẻ. Nghe nói khi xuống nông thôn, cô mới 14 tuổi. Gia đình đã cố tình khai gian tuổi để cô có thể thay anh trai đi, thực ra năm nay cô mới 16, trông vẫn còn rất nhỏ.
Có vẻ những thanh niên trí thức "lão làng" khá quan tâm và chiếu cố cho cô bé.
Nói tóm lại, điểm thanh niên trí thức này trước mắt có vẻ khá hòa thuận, Lục Hạ cũng thấy hài lòng.
Cô không có ý định đối chiếu tất cả mọi người với cốt truyện trong sách, dù sao đây là thế giới thực.
Hơn nữa, khi đọc sách, cô chỉ tập trung vào nhân vật chính, những nhân vật phụ đều đọc lướt qua. Những miêu tả về nhân vật và sự việc xảy ra ở điểm thanh niên trí thức cô đều đã quên gần hết, cũng không cần thiết phải bận tâm.
Chỉ cần chú ý và dè chừng cặp đôi nam nữ chính là được.
Buổi tối, mọi người thức đến khuya, cùng nhau trò chuyện về những chuyện trời nam biển bắc, kể về quê hương của mình rồi mới về phòng ngủ.
Thực ra Lục Hạ và những người khác không buồn ngủ, nhưng hiện tại ở nông thôn không có điện, mọi người thường đi ngủ khá sớm. Hơn nữa, ngày mai họ cũng phải bắt đầu làm việc, nên cần nghỉ ngơi sớm một chút.
Tuy nhiên, buổi tối mấy người ở chung một phòng thật sự không tiện, chỉ cần xoay người thôi cũng ngại gây tiếng động lớn.
Lục Hạ nghĩ như vậy không ổn. Đến cả việc ăn cơm cũng không thoải mái. Cứ ăn chung như vậy, cô căn bản không có cách nào lén làm thêm món gì ngon.
Hơn nữa, bếp lại ở ngay trong phòng, dù có lén làm gì, người khác cũng sẽ biết. Chẳng có chút riêng tư nào, thật sự quá bất tiện.
Nhưng cô cũng không vội, cô biết nữ chính sẽ không mãi như vậy, đợi khi nào nữ chính nghĩ ra cách và đề xuất, cô sẽ đi theo sau là được.
Chỉ là chỗ ở thì cô phải suy nghĩ kỹ. Đến nhà đồng hương cũng không tiện bằng ở điểm thanh niên trí thức, ít nhất ở đây toàn là thanh niên trí thức, cũng đáng tin cậy hơn.
"Haizz, nếu có thể có một phòng riêng thì tốt quá." Cô nghĩ, "Không biết trong thôn có đất để xây nhà không, vài ngày nữa có thể lén hỏi thử."
Vì buổi chiều đã ngủ một giấc, Lục Hạ thật sự không buồn ngủ, nên sau khi nằm xuống mãi vẫn chưa vào giấc.
Cô bắt đầu sắp xếp lại những đồ đạc mang theo, phát hiện trong thời gian ngắn chắc là không thiếu gì.
Trong đất không gian đã được gieo lại lúa, cô lại bắt đầu tưới nước linh tuyền cho đất. Vì diện tích lớn, cả đêm cô chỉ tưới được một phần ba, tính để dành phần còn lại tưới sau.
Làm việc một lúc có chút mệt mỏi, cô ra khỏi không gian rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Hạ cùng những người khác tỉnh dậy tương đối sớm.
Hôm nay đến phiên Chu Lai Nhĩ và Trần Tuyết nấu cơm. Khi những thanh niên trí thức khác thức dậy, hai người họ đã làm xong bữa sáng. Họ còn nói với những thanh niên trí thức mới đến rằng buổi sáng trưởng thôn đã cho người mang số lương thực mượn cho họ tới, mỗi người có 50 cân thô lương.
Số lương thực này thực tế không đủ ăn đến cuối năm, nhưng cũng không có cách nào, ai thiếu thì tự xoay xở.
Mấy người đem lương thực của mình để chung với mọi người, rồi cùng nhau ăn cơm theo cách trước đây.
Sau này việc nấu cơm cũng sẽ thay phiên nhau. Vì số người ăn khá đông, nên mỗi lần đều có hai người cùng làm, nam sinh cũng vậy. Những thanh niên trí thức "lão làng" xuống nông thôn mấy năm đều đã học được nấu cơm.
Thanh niên trí thức mới đến nếu không biết nấu thì có thể nhờ nữ thanh niên trí thức giúp đỡ, đến lúc đó giúp họ làm chút việc đồng áng để họ về nấu cơm trước là được.
Đương nhiên, vì nam thanh niên trí thức ăn nhiều hơn nữ, nên để công bằng, mỗi tháng số lương thực họ đóng góp cũng nhiều hơn nữ.
Lục Hạ và những người khác cũng không so đo chuyện này, cứ theo cách sắp xếp trước đây mà làm. Dù sao hiện tại người chiếm lợi là họ, chưa kể rau dưa trong vườn cũng đều do thanh niên trí thức "lão làng" trồng, họ cũng được ăn ké.