Sau khi xem các cô gái đã ổn định chỗ ở, Tôn Thắng Nam dặn dò thêm vài câu rồi trở về làm việc.
Về phía Lục Hạ, cô lấy chăn ra trải cẩn thận, rồi lấy những vật dụng cần thiết ra trước, những thứ còn lại chưa dùng đến thì vẫn để nguyên trong bao.
Cô xếp hai cái túi vải lớn chồng lên nhau, đặt ở đối diện giường đất, dựa vào phía cửa sổ, như vậy sẽ không chắn lối đi.
Cô nghĩ sau này sẽ hỏi xem trong thôn có ai làm rương không để mua một cái, vì cô thấy trong phòng có một chiếc rương, chắc là của người khác.
Sau đó, cô cầm chậu rửa mặt ra ngoài chuẩn bị nước, định rửa mặt mũi chân tay.
Ngồi tàu cả đêm, người quá mệt mỏi, lại không ngủ được, cô định lát nữa nằm nghỉ một lát.
Trong sân của khu thanh niên trí thức có một cái giếng, là loại giếng bơm nước kiểu cũ, rất tiện lợi, không cần tự gánh nước.
Khi Lục Hạ cầm chậu đến thì thấy Giang Quân Mạc cũng đang rửa mặt ở đó. Lúc này, sắc mặt anh ta trông đã khá hơn nhiều.
Dù sao cũng cùng nhau đi một chuyến, Lục Hạ cũng không tiện làm ngơ, liền hỏi han một chút: “Anh đỡ hơn chưa? Có cần đến trạm xá mua ít thuốc không?”
Giang Quân Mạc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được.”
Lục Hạ gật đầu, không nói gì nữa, tiến lên xem xét cách bơm nước rồi múc một chậu nước, mang về phòng.
Vào nhà, cô thấy hai người kia cũng đang ở trong phòng. Ngại quá, cô không tiện cởi đồ tắm trước mặt họ, nên chỉ dùng khăn lông lau qua loa những chỗ dính mồ hôi trên người, sau đó rửa chân, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều rồi trèo lên giường đất nằm xuống.
Thấy vậy, Tô Mạn cũng làm giống cô, lau người rồi nằm xuống.
Còn Trang Hồng Mai, cô chê bai mãi rồi cũng lấy chăn ra. Thấy hai người kia đã nằm nghỉ, cô cũng cảm thấy mệt mỏi nên nằm xuống theo.
Vì là ban ngày, ánh nắng hơi chói mắt, Lục Hạ dùng khăn lông che mắt, nghe tiếng gió thổi xào xạc lá cây ngoài kia, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.
Cô bật dậy theo phản xạ, cảm thấy cô động đậy, Tô Mạn cũng tỉnh giấc.
Hai người nhìn nhau rồi cùng xuống giường, ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, Tôn Thắng Nam đang cùng một người phụ nữ da ngăm đen nấu cơm trong bếp.
Thấy hai người ra, Tôn Thắng Nam cười nói: “Các cô tỉnh rồi à? Lúc đến ngồi xe mệt chết đi được ấy nhỉ?”
Tô Mạn cười: “Cũng tạm, ngủ một giấc thấy đỡ hơn nhiều. Chị Thắng Nam tan làm rồi ạ?”
Tôn Thắng Nam gật đầu: “Ừ, hôm nay đến phiên tôi với Vu Phương nấu cơm. À, đây là Vu Phương, sau này sẽ ngủ cùng phòng với các cô.”
Vu Phương có vẻ là người nhút nhát, ít nói. Trông cô ấy lớn tuổi hơn các cô một chút, vẻ mặt có phần khắc khổ, cô gật đầu với họ: “Chào các chị.”
Nói xong thì im lặng.
Tôn Thắng Nam hiển nhiên biết tính cách của cô ấy, liền tiếp lời: “Các cô mới đến, đại đội chưa đưa lương thực xuống, cứ ăn của bọn tôi trước. Tôi đã bàn với đám thanh niên trí thức nam bên kia rồi, mua thêm thịt, tối nay làm bữa ngon đón gió cho các cô.”
Tô Mạn nghe xong ngượng ngùng nói: “Như vậy sao được ạ? Chúng tôi nhiều người như vậy.”
“Có gì đâu, ai đến đây cũng thế cả, yên tâm đi, những người khác mới đến cũng vậy thôi.”
Tô Mạn lúc này mới yên tâm: “Vậy có việc gì cần chúng tôi giúp không ạ?”
Tôn Thắng Nam nghe vậy nhìn cô một cái, thấy cô này thoạt nhìn không giống người biết nấu cơm, liền nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là cô ra rửa rau giúp tôi nhé?”
Tô Mạn gật đầu đồng ý ngay rồi cầm rau ra ngoài.