Nghe thấy tiếng nói, mấy người kia quay đầu lại nhìn bộ dạng của Giang Quân Mạc lúc này, đều có chút lo lắng.

Cố Hướng Nam thấy vậy liền chủ động đề nghị với Lý Hồng Quân: "Hay là anh cho cậu ấy ngồi lên xe đi, cậu ấy không khỏe thật mà, đi cũng không nhanh. Chẳng lẽ lại để một mình cậu ấy làm chậm trễ thời gian của mọi người?"

Lý Hồng Quân nghe vậy, liếc nhìn Giang Quân Mạc một cái, thấy hắn quả thực khó chịu, lần này không từ chối, gật đầu: "Vậy thì lên xe đi. Chúng ta phải tranh thủ về nhanh, chắc là kịp buổi chiều làm công."

Cố Hướng Nam đỡ Giang Quân Mạc lên xe. Giang Quân Mạc chắc là thật sự không đi nổi nữa, cũng không từ chối, nói: "Cảm ơn!"

Thấy Giang Quân Mạc suy yếu như vậy, Lý Hồng Quân nhíu mày, nói thêm: "Ở thôn chúng tôi có trạm xá, cậu đến rồi có thể đi khám."

Giang Quân Mạc gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."

Đợi Giang Quân Mạc ngồi xong, Lý Hồng Quân không chậm trễ nữa, tiếp tục dẫn mọi người lên đường.

Tuy rằng muốn đi nhanh, nhưng mấy thanh niên trí thức này chưa đi nhiều đường như vậy bao giờ, nên căn bản không thể đi nhanh được. Đặc biệt là Trang Hồng Mai, vừa đi vừa oán giận, mệt mỏi cáu kỉnh không muốn đi nữa.

Lục Hạ nhìn Trang Hồng Mai một cái, rồi lại nhìn Tô Mạn đang cố gắng kiên trì dù mồ hôi nhễ nhại, thở dài.

Trong sách, Trang Hồng Mai cũng có cốt truyện, cô ta là đồng hương của Tô Mạn, cũng coi như là pháo hôi nữ phụ. Tuy rằng kết cục không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất là có tồn tại.

"Ai, nhưng cái anh Lý Nghĩa này thì mình thật sự không nhớ rõ, chắc là một nhân vật qua đường thôi."

Vì đám thanh niên trí thức chậm trễ, quãng đường vốn dĩ chỉ hai mươi phút lại phải đi mất bốn mươi phút mới đến nơi, đã qua giờ làm công từ lâu.

Mặt Lý Hồng Quân đã đen như than. Đến được đội sản xuất, anh ta trực tiếp bỏ bọn họ xuống rồi vội vàng dắt trâu đi luôn.

Chỉ còn lại Lục Hạ và mọi người bị bỏ lại trước cổng đội sản xuất, không biết phải làm sao…

Lúc này đã hơn hai giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Mấy người bọn họ lại đội nắng đi đường, ai nấy đều đỏ mặt, mồ hôi nhễ nhại.

Đang định vào đội sản xuất hỏi han thì đột nhiên thấy một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi chạy tới.

Thấy mấy người, ông ta cười nói: "Các cháu là thanh niên trí thức mới đến phải không? Tôi là thôn trưởng ở đây. Hồ sơ của các cháu đã đến mấy hôm trước rồi. Chỗ ở chúng tôi đã bố trí xong, các cháu đi theo tôi, tôi dẫn các cháu đến điểm thanh niên trí thức."

Thế là mấy người lại xách hành lý đi theo thôn trưởng. Trên đường, Cố Hướng Nam vẫn giúp Tô Mạn xách hành lý. Giang Quân Mạc tuy đã khỏe hơn một chút, nhưng vẫn không có sức lực, hành lý của cậu được Lý Nghĩa giúp đỡ mang. Lục Hạ thì tự mình mang được.

Chỉ còn Trang Hồng Mai một mình xách hành lý, tủi thân vô cùng. Cô ta nhìn Tô Mạn tay không, nghĩ nghĩ rồi nói thẳng: "Mạn Mạn, cậu giúp tớ một chút có được không?"

Tô Mạn nghe vậy liền từ chối: "Tớ còn đang nhờ người khác xách hộ đây này."

Trang Hồng Mai nghẹn họng, vừa định nói tiếp thì nghe thôn trưởng nói: "Cứ để đó lát nữa lấy cũng được, điểm thanh niên trí thức không xa đây đâu, nhanh đến thôi, để ở đây cũng chẳng ai lấy mất đâu."

Tuy nói vậy, nhưng mọi người vẫn không muốn bỏ lại, vẫn là quyết định mang đi hết.

Thôn trưởng cũng không nói gì, trên đường giới thiệu về mình. Ông tên là Lý Trường Phúc, là người cùng họ với Lý Hồng Quân, nhưng cách nhau năm đời.

Rồi ông giới thiệu về tình hình trong thôn và tình hình của điểm thanh niên trí thức.

Hiện tại, điểm thanh niên trí thức có mười hai người. Trước đây có nhiều người đến, nhưng lần lượt có người về thành, có người chuyển đi, cũng có người kết hôn rồi dọn đi, chỉ còn lại những người này.

Năm nữ, bảy nam.

Hiện tại, mỗi giới đều có một người phụ trách. Khi đến nơi, các cháu có việc gì cứ tìm họ, nếu họ không giải quyết được thì tìm tôi.

Nói vài câu đơn giản, mọi người nhanh chóng đến điểm thanh niên trí thức.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play