Lục Hạ hiểu rõ tính khí của Giang Quân Mạc, nói "biết một chút" thì chắc chắn là tinh thông. Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình trêu chọc cái tính hay dỗi của anh, cô liền đoán anh đang ghen.
Khóe miệng cô muốn cong lên cười, nhưng cố nhịn, vội vàng khen: "Trời ơi! Mạc Mạc, anh giỏi quá đi! Không chỉ biết vẽ tranh, còn biết thổi Harmonica nữa. Sao trước giờ em không nghe anh nói gì hết vậy? Anh còn có gì mà em chưa biết nữa không?"
Giang Quân Mạc nghe cô khen thì khóe miệng hơi nhếch lên, rồi giọng điệu có chút "Versailles": "Anh cũng không hẳn là học bài bản đâu. Chỉ là hồi nhỏ rảnh rỗi quá, nên học mấy thứ không tốn sức thôi. Harmonica là hồi đó học, còn biết chơi piano với nhị hồ nữa. Sáo cũng biết một chút, nhưng mà so với Harmonica thì sáo cần nhiều hơi hơn, hồi nhỏ sức khỏe anh không tốt lắm, thổi mệt lắm nên sau này không học nữa."
"Oa, Mạc Mạc giỏi thật đó! Em không ngờ anh lại biết nhiều nhạc cụ đến vậy. Thì ra anh mới là văn nghệ sĩ thứ thiệt đó nha!"
Nghe cô khen trắng trợn quá mức như vậy, Giang Quân Mạc cũng hơi ngại ngùng: "Thật ra mấy cái này dễ lắm, chỉ cần biết nhạc lý là học được thôi."
Lục Hạ nghe anh nói dễ như bỡn, im lặng: "Tại em có biết gì đâu, so với anh em đúng là đồ bỏ đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play