"Như vậy thì có gì không ổn? Việc người khác làm thay vốn là chuyện bình thường, con cũng đâu có bán chỗ làm, hơn nữa lại là đổi cho chị gái ruột."

Nói đến đây, sắc mặt Lục mẫu trầm xuống, giận dữ nói: "Có phải con không muốn cho chị con đi làm hay không?"

"Không phải," Lục Hạ lắc đầu, "Là con nghe nói xưởng bóng đèn lần này đổi phó xưởng trưởng mới, người này yêu cầu nhân viên mới rất nghiêm khắc, tất cả công nhân đều phải trúng tuyển dựa trên thành tích thi cử, cho nên con mới thi đậu."

Nghe đến đó, người nhà họ Lục rốt cuộc hiểu ra.

Họ còn thắc mắc, công việc tốt như vậy, nếu ở nhà máy khác chắc đã sớm bị điều động nội bộ cho con cái lãnh đạo rồi, sao đến lượt Lục Hạ nhà mình, hóa ra là vì nguyên nhân này.

"Nhưng mà lãnh đạo như vậy cũng không thể quản được việc nhận người vào làm chứ? Thân nhân làm thay công việc, nhà nước cho phép mà!" Lục mẫu nói thẳng.

Lục Hạ nghe xong cũng gật đầu: "Đúng là được, nhưng con vẫn chưa chính thức báo danh, con sợ người ta thấy con còn chưa đi làm đã cho người khác mất rồi. Đến lúc đó, vạn nhất họ không cần con thì sao? Dù sao người ta muốn người có thành tích tốt, biết đâu lại cho người sau 'đè' người trước."

Người nhà họ Lục nghe cô nói vậy thì sững sờ, ngẫm lại cũng đúng.

Còn chưa báo danh, tức là công việc vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, lúc này đổi người đích xác có nguy hiểm.

Người nhà họ Lục lúc này cũng sốt ruột, đặc biệt là Lục Xuân, vất vả lắm mới không phải xuống nông thôn, lại còn có một công việc tốt như vậy, cô sao có thể từ bỏ.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể cho Lục Hạ đi báo danh trước không? Nếu không đến thời gian báo danh, nó phải xuống nông thôn mất!" Cô thật sự lo lắng, sợ có gì bất trắc, không những công việc không có mà cô còn phải đi xuống nông thôn.

Lục mẫu lắc đầu, trấn an: "Con đừng vội, chúng ta nghĩ thêm cách. Con yên tâm, công việc này là của con, ai cũng không lấy đi được!"

Lục Xuân nghe mẹ nói vậy, lòng mới dần bình tĩnh lại.

Còn Lục Hạ nghe đến đó thì có chút châm biếm, đến nước này rồi mà Lục mẫu vẫn còn đang "nắn" cô. Đừng nói là cô vốn dĩ không định ở lại, cho dù có thể ở lại, cô cũng phải tìm cách chủ động đi.

Thời đại này coi trọng đạo hiếu, cô là con gái nhà họ Lục, nếu không xuống nông thôn phỏng chừng cũng không thoát khỏi sự khống chế của họ, thà xuống nông thôn cho thanh tịnh.

Vì thế cô cũng không úp úp mở mở nữa, nói thẳng: "Con nghĩ như vầy, để chị cả thay con đi báo danh, dù sao tuổi hai chị em mình cũng xấp xỉ nhau, chắc họ nhìn không ra đâu. Đợi chị báo danh xong, công việc ổn định rồi thì sửa tên lại không phải được sao?"

Mọi người nghe xong thì nghĩ, cách này cũng được đấy. Dù sao Lục Hạ đến lúc đó cũng xuống nông thôn, cho dù bị phát hiện, cũng có thể nói là đi gấp quá, muốn cho chị cả công việc nhưng chưa kịp làm thủ tục.

Nghĩ đến đây, Lục mẫu cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Ta thấy được đấy, cứ vậy mà làm đi. Mùa Xuân với Tiểu Hạ lớn lên giống nhau, chắc cũng không bị phát hiện."

Lục Hạ nghe bà nói vậy, khóe miệng giật giật.

Lục mẫu đúng là nói dối không chớp mắt. Cô và Lục Xuân tuy là chị em ruột nhưng lớn lên thật sự không giống.

Lục Xuân khung xương to, lại không thừa hưởng được ưu điểm của cha mẹ, nói thật, mặt mũi bình thường, nhưng cô thường xuyên trang điểm, lại có không ít quần áo mới, nhìn vào xinh xắn hơn nhiều.

Còn Lục Hạ hoàn toàn ngược lại, cô thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ, tuy rằng gầy yếu, nhưng không khó nhận ra lớn lên không tệ. Đây cũng là lý do Lục Xuân không thích cô, luôn chướng mắt cô, lại ghen ghét cô.

Còn Lục Thu tuy rằng còn nhỏ, kỳ thật lớn lên cũng không xấu, phỏng chừng lớn lên cũng là một tiểu mỹ nhân.

Cho nên trong ba chị em nhà họ Lục, xấu nhất chính là Lục Xuân, ngay cả Lục Đông là con trai còn lớn lên rất thanh tú.

Quả nhiên nghe Lục mẫu nói vậy, Lục Xuân theo bản năng lạnh mặt, bất quá rốt cuộc không nói gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play