Tuy nói vậy, nhưng có của riêng đúng là rước thêm không ít phiền toái. Xem ra cái ý định về quê sống an nhàn mấy năm của cô hơi khó thực hiện rồi.
Nhưng giờ nghĩ cũng muộn, đành đi từng bước tính từng bước vậy.
Lục Hạ thở dài, "Vừa nãy tôi nói thuê xe, anh không ý kiến gì chứ?"
"Không ý kiến gì cả, em quyết định đi." Giang Quân Mạc vội đáp.
Lục Hạ nghe vậy bật cười, rồi giải thích: "Tôi cũng không phải tính toán chi li gì. Nếu ai có việc gấp cần dùng, mượn xe cũng được thôi. Nhưng vừa nãy nghe cái thái độ của họ, cứ như xe đạp là của chung của đám thanh niên trí thức ấy. Nói năng thì quá đáng, lại còn kiểu muốn dùng đạo đức để ép buộc người khác. Thế nên tôi mới phải phản bác."
Giang Quân Mạc cười, "Tôi biết, em làm thế là đúng. Nếu mới đầu đã ngại ngùng cho mượn thì sẽ có lần một, lần hai. Về sau khó mà từ chối được, chỉ còn nước cắn răng cho mượn mãi. Đến lúc đó, cái xe đạp này chắc chắn thành đồ công cộng của cả làng."
"Đúng vậy!" Lục Hạ gật đầu, "Trong thôn chắc cũng sẽ có người đến mượn thôi. Lúc đó chúng ta cứ nói như vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play