Hình Viêm mở mắt ra, tuy đang tu luyện, đang đột phá dị năng, nhưng lời nói của Liên Nặc và Quân Chỉ, hắn đều nghe thấy. Khi hắn nghe Quân Chỉ hỏi Liên Nặc, nếu dị năng của mình cao hơn Liên Nặc, tuổi thọ dài hơn Liên Nặc, Liên Nặc sẽ thế nào. Lúc đó, Hình Viêm rất căng thẳng. Nhưng khi hắn nghe câu trả lời của Liên Nặc, hắn bật cười.
Tự bạo.
Ngày đó, hắn lo lắng tuổi thọ của mình không bằng Liên Nặc, hắn lo lắng sau khi mình chết Liên Nặc sẽ tự bạo, lại không ngờ bây giờ câu trả lời của Liên Nặc là, sau khi Liên Nặc chết, muốn chính mình tự bạo. Cuối cùng, Hình Viêm đã hiểu ý nghĩa của “tự bạo”.
Đó không phải là từ bỏ sinh mệnh, hơn nữa còn là mong muốn hai người sinh tử tương tùy.
“Nếu em rời bỏ thế giới này trước anh, anh sẽ tự bạo,” Hình Viêm vừa nói, vừa bước xuống giường, đi đến trước mặt Liên Nặc. Hắn vươn tay, lòng bàn tay rộng lớn sờ lên mặt Liên Nặc, làn da thiếu niên rất non, sờ lên lại rất mịn màng. Lòng Hình Viêm thỏa mãn, tưởng tượng đến lời nói của Liên Nặc, hắn liền cảm thấy rất hạnh phúc.
Đời này, có thể gặp gỡ Liên Nặc, là vinh hạnh lớn nhất của hắn.
“Hoàng thái tử,” Liên Nặc nhìn Hình Viêm, ngốc nghếch, vẫn chưa phản ứng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play