cường đạo: kẻ cướp, tên vô lại
Tam phu nhân nói chuyện với Mẫn Tạp và Liên Nặc một chút, liền phân phó người hầu đưa quần áo tới phòng Liên Nặc, để lại không gian cho bọn họ.
Chỉ là, ngay khi bà đi vào phòng Liên Nặc, bị màu sắc của tường làm cho lóe mắt.
Giấy dán màu vàng chanh mà Liên Nặc chọn đã tới, nhân viên công tác đang bận rộn làm việc. Màu vàng chanh vô cùng đẹp, nhưng mà nói như thế nào cũng không thích hợp với phòng của thiếu niên 18 tuổi đi?
Lại nhìn quần áo, màu sắc đều rất nhã nhặn, đương nhiên chất lượng đều vô cùng tốt. Tam phu nhân lại nhìn nhìn người làm chuẩn bị chăn nệm và đồ dùng, đều là màu trắng gạo.
"Màu của giấy dán tường do Liên thiếu gia tự mình chọn?" Tam phu nhân hỏi.
"Đúng vậy phu nhân, Liên thiếu gia lúc ấy chọn hai màu, một là vàng chanh, loại còn lại là màu đỏ, nhưng cuối cùng Liên thiếu gia quyết định chọn màu này. Tạp thiếu gia có nhắc nhở qua, nhưng Liên thiếu gia nói, cậu ấy thích đồ vật sáng lấp lánh."
Thích đồ vật sáng lấp lánh?
Tam phu nhân nghĩ nghĩ, nói: "Đồ dùng sinh hoạt trong căn phòng này đều thay đổi, đổi thành đồng nhất với màu sắc của tường. Chăn nệm... Đổi thành phim hoạt hình, lấy màu đỏ là chủ đạo, sô pha cũng đổi thành màu đỏ."
"Vâng."
Ban công phòng Mẫn Tạp có cái ghế mây, ngồi lên vô cùng thoải mái. Liên Nặc bưng sữa bò tìm đúng vị trí này, sau đó ngồi xuống nhẹ nhàng lay động, còn không quên nói chuyện với Mẫn Tạp: "Cậu có thể kể cho tôi nghe về chuyện ở trường Quân đội Đế quốc không?"
Thằng nhóc này, thật sự đã xem mình là thiếu gia giống cái.
Kỳ thật, trước khi nhân loại bị diệt sạch, Liên Nặc cũng đã quen được người khác hầu hạ. Là nhà khoa học duy nhất trên địa cầu có thể nghiên cứu ra thuốc ức chế độc tang thi, cậu đương nhiên là bảo vật trân quý nhất của địa cầu thời mạt thế.
Khí chất này tuy rằng không phù hợp với xã hội thượng lưu của người ngoài hành tinh, nhưng vẫn khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác.
Cho nên cậu xuyên vào đứa nhóc như từ xóm nghèo bước ra, nhưng ngôn hành cử chỉ lại không hề tỏa ra mùi vị của người sinh sống trong tầng lớp thấp kém nhất.
"Trường Quân đội Đế quốc là trường cao cấp nhất đế quốc, nó thành lập với..." Mẫn Tạp giới thiệu đơn giản lịch sử trường Quân đội Đế quốc một lần, "Mà ở trường Quân đội Đế quốc thậm chí toàn bộ đế quốc, Hoàng thái tử Hành Viêm là thiên tài nghìn năm khó gặp."
Hoàng thái tử Hành Viêm.
Động tác uống sữa bò của Liên Nặc tạm dừng một chút: "Y thật sự lợi hại như vậy?" Từ trong xương tủy Liên Nặc đã muốn cùng y phân cao. Làm một người đánh bại tang thi vương, cậu rất kiêu ngạo, tuy rằng nhân loại bị diệt sạch, nhưng đến cuối cùng, cậu lại đánh bại tang thi vương, cậu thật sự rất vui ^_^!
"Hẳn là thật đi, chỉ là mọi người cũng không có cơ hội khiêu chiến y." Mẫn Tạp nói.
"Cậu muốn khiêu chiến y?" Liên Nặc nhạy bén hỏi.
Mẫn Tạp có chút ngoài ý muốn, cậu em họ ngốc ngốc đối với vấn đề này, một chút cũng không ngốc nha. "Dị năng giả trên đế quốc, ai không muốn khiêu chiến y? Nhưng mà... không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đối mặt với y."
"Vì cái gì a? Y lớn lên cũng không đáng sợ lắm nha." Liên Nặc nhớ đến bộ dạng của Hành Viêm trên TV, mắt có hai cái, mũi có một cái, miệng, lỗ tai số lượng bình thường, cũng rất sạch sẽ, chỗ nào đáng sợ chứ?
Liên Nặc đánh giá một người, đều so sánh người đó với tang thi. Đối với cậu, Hành Viêm lớn lên không khó coi như tang thi, cho nên cậu không sợ nha.
"Đây là một loại khí tràng, một loại khí thế đại biểu cho thân phận và địa vị. Y là Hoàng thái tử, người bình thường chỉ cần nghe thấy xưng hô này liền sợ hãi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy vậy sao?" Mẫn Tạp hỏi.
Liên Nặc lắc đầu, dùng ánh mắt mười phần vô tội và nghi hoặc nhìn Mẫn Tạp: "Không cảm thấy." Cậu sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp được thứ có thể khiến bản thân sợ hãi.
Thời điểm cậu sinh ra chính là mạt thế, đã thấy cảnh giết chóc tàn nhẫn nhất, nhất là sự phản bội và vô tình, giết đồng đội, phản bội những người có cùng huyết thống, cho nên cậu trời sinh không hiểu sợ hãi, cũng trời sinh có suy nghĩ không giống người bình thường.
Ở trong mắt cậu, không có thứ nào đáng sợ cả, cho dù là tang thi vô cùng đáng sợ trong mắt người thường, cậu cũng sẽ trực tiếp tiêu diệt. Cậu cường đại nhất trên toàn bộ địa cầu, cho nên cậu cái gì cũng không sợ.
Bởi vì cô đơn mà cậu tự bạo, hiện tại bởi vì nhìn thấy người ngoài hành tinh mà cao hứng. Tuy rằng Liên Nặc ghét bỏ Mẫn Tạp nói nhiều, nhưng kỳ thật, cậu thích người náo nhiệt như vậy, đại khái là bởi vì tịch mịch lâu lắm rồi.
"Hừ, tôi nói cậu cũng không hiểu, chờ khi cậu nhìn thấy sẽ biết." Mẫn Tạp lười giải thích với cậu. Trong mắt hắn, điều kiện trong nhà Liên Nặc khẳng định không tốt lắm, hẳn là giống với mấy đứa nhóc xuất thân từ xóm nghèo, những người sinh hoạt dưới hoàn cảnh như vậy, không có cơ hội tiếp cận giới quý tộc thượng lưu, cho nên căn bản sẽ không hiểu khí thế có thể áp đảo mọi thứ.
Liên Nặc muốn nói, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt việc cùng Hành Viêm sinh con, cho nên hiện tại không thể gặp nhau. Cadiz đã nói qua, chờ thời cơ chín mùi, liền sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, mà lúc thời cơ chín mùi, Liên Nặc nghĩ chính là lúc cậu chuẩn bị tốt vì Hành Viêm sinh con, cũng đã đem dị năng tu luyện đến cấp bậc lúc còn ở địa cầu thời mạt thế.
Cậu hoàn toàn không cảm thấy ngôn hành cử chỉ của mình có vấn đề, cũng không cảm thấy lễ nghi của bản thân có vấn đề. Cho nên không biết thời cơ chín mùi mà Cadiz nói, chính là chờ thời điểm cậu học xong lễ nghi, ngôn hành cử chỉ của một thiếu gia giống cái quý tộc.
Đây là lần câu thông tệ hại nhất của hai người.
() câu thông: giao tiếp.
Mà hai người lại cho rằng, đối phương đều hiểu ý của mình.
"Ở chỗ này có thể nhìn thấy y?" Liên Nặc nghĩ đến vấn đề này. Nếu ở chỗ này gặp được Hành Viêm, nhưng thời cơ vẫn chưa chín mùi, cậu vẫn nên tránh đi thì hơn.
Bằng không bị bắt đi sinh con, cậu sợ bản thân không thể trốn thoát.
"Không thấy được." Mẫn Tạp vừa nói xong, Liên Nặc thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Mẫn Tạp không phát hiện, "Chỉ có ngày sinh nhật của đại gia gia, mới có cơ hội nhìn thấy, nhưng cũng không phải mỗi năm sinh nhật đều có thể nhìn thấy. Nhưng mà, tháng sau là sinh nhật 200 tuổi của đại tướng quân, trăm tuổi sinh nhật là đại sinh nhật, Hoàng thái tử khẳng định sẽ xuất hiện, mà gia tộc Drey khẳng định sẽ tham gia. Em họ à, lúc đó cậu liền có thể nhìn thấy Hoàng thái tử mà cậu sùng bái."
Sùng bái?
Liên Nặc nghi hoặc: "Tôi sùng bái y khi nào?" Cậu sẽ sùng bái một đứa nhóc? Làm ơn, cậu là đại thúc hơn năm trăm tuổi, sinh con cho Hình Viêm là bởi vì... Đúng vậy, nếu cậu có thể sinh con, vì cái gì phải tìm Hành Viêm a? Tìm một quả hồng mềm cũng có thể mang thai nha, cũng sẽ không tự tìm phiền phức.
() bản gốc: tiểu mao hài
Ừ, Liên Nặc nghĩ thông suốt.
Cậu căn bản không cần chờ tới lúc gặp Hành Viêm, chỉ cần chờ cấp bậc dị năng đạt mức cao nhất, tùy thời có thể hành động. Cảm giác giữ được thế chủ động quả thực rất thoải mái.
"Hắc hắc, cậu hỏi tôi nhiều tin tức về Hoàng thái tử như vậy, còn không phải là sùng bái y sao." Mẫn Tạp một bộ biểu tình 'tôi sẽ giữ bí mật cậu', "Cậu yên tâm, hiện tại cậu là thiếu gia nhỏ tuổi nhất của gia tộc Drey, về sau cơ hội thấy Hoàng thái tử sẽ nhiều hơn, nhưng tính cách Hoàng thái tử tương đối nghiêm túc, cũng tương đối lạnh nhạt, không dễ tiếp cận, nếu cậu gặp y phải chú ý một chút. Nhưng mà nể tình đại gia gia, cho dù thật sự chạm mặt, y cũng sẽ không làm gì cậu đâu."
Liên Nặc méo miệng, đem sữa bò ly đưa cho Mẫn Tạp: "Tôi vẫn muốn uống sữa bò, có thể chứ?"
Con ngươi đen nhánh nhìn Mẫn Tạp, làm những điều Mẫn Tạp muốn nói nghẹn ở trong cổ họng, hắn khinh bỉ nhìn Liên Nặc, thế nhưng đối diện với ánh mắt của đối phương, hắn cũng không thể nói điều gì.
Cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ đến việc cậu vừa mới tới, lại là người lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, Mẫn Tạp vẫn là nhận mệnh tiếp nhận cái ly giúp cậu đi pha.
"Có thể lấy nhiều hơn giúp tôi không?" Liên Nặc hỏi.
Bước chân Mẫn Tạp dừng một chút, có loại xúc động một chưởng chụp chết Liên Nặc.
"Tôi sợ một ly không đủ uống." Liên Nặc bổ sung.
"Được." Mẫn Tạp đem cái ly đưa cho Liên Nặc, "Tôi pha cho cậu một hồ."
Một hồ? O(∩_∩)O, hai mắt Liên Nặc nháy mắt xán lạn: "Cảm ơn cậu."
Nghe câu cảm ơn này Mẫn Tạp có chút chột dạ, trên thực tế, hắn cũng không phải thật sự sẽ pha cho Liên Nặc một hồ sữa bò, mà là sợ lát nữa không đủ uống, cậu lại đem cái ly đưa cho hắn, sau đó nói: Tôi muốn uống thêm sữa bò, có thể chứ?
Nghĩ đến đây, Mẫn Tạp vội vàng đi lấy sữa bò cho Liên Nặc.
Liên Nặc là người thần kinh thô, cậu sẽ không suy đoán người khác nghĩ như thế nào. Sau khi Mẫn Tạp rời khỏi, cậu nhàn rỗi không có việc gì liền quan sát phòng Mẫn Tạp, căn phòng này phẩm vị không cần phải nói, trong mắt Liên Nặc chính là vô cùng xấu. Liếc mắt một cái liền có thể nhìn toàn bộ phòng, Liên Nặc liền dời tầm mắt đến ghế mây mình đang ngồi, càng nhìn... Liên Nặc càng thích.
Thời điểm Mẫn Tạp bưng sữa bò tiến vào, thấy Liên Nặc vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế mây, lắc tới lắc lui. Thấy Mẫn Tạp đi vào, cậu vội vàng cầm lấy cái ly.
Mẫn Tạp phải dừng lại, cầm cái ly thành công tránh thoát ma trảo của cậu, sau đó đặt lên bàn ở ban công.
"Cậu sao lại thích uống sữa bò như vậy? Không nghĩ đến việc uống dịch dinh dưỡng sao." Mẫn Tạp nói.
"Sữa bò uống ngon nha." Liên Nặc trả lời. "Đúng rồi, ghế mây này của cậu không tồi, có thể cho tôi không?"
Muốn đồ vật, một chút cũng không đỏ mặt.
Khóe miệng Mẫn Tạp run rẩy vài cái, đè nén xúc động một chưởng chụp chết Liên Nặc, chú lùn này là đại gia gia dẫn đến, cho dù là con trai của họ hàng phương xa, cũng có tầm quan trọng nhất định.
() chú lùn: bản gốc để vậy á nha. Ý là chê Liên Nặc của chúng ta lùn á (¬‿¬)
"Được a, chờ phòng của cậu chuẩn bị xong liền đưa qua. Không bằng hiện tại chúng ta đi xem phòng của cậu chuẩn bị xong chưa." Nếu tiếp tục để cậu ở đây, hắn sợ đồ vật trong phòng khó giữ được.
Kỳ thật cũng không cần lo lắng, Liên Nặc sớm nhìn toàn bộ phòng của hắn, trừ bỏ ghế mây, những cái khác cậu đều không hứng thú.
-Hết chương 23-
Tui có lời muốn nói: ghế mây có thể lắc lắc khá nhiều nhưng tui thích mẫu này nên thêm vào cho các đồng chí tham khảo.
Bớ người ta, Liên Nặc muốn hồng hạnh vượt tường~
───────────────