Liên Nặc trừng mắt nhìn.

Làm việc? Làm cái gì? Nhưng mà trí nhớ nguyên chủ rất nhanh nói cho cậu, cậu là bị lưu đày đến nơi đây, ở đây cậu dựa vào sức lao động để sinh tồn.

Nhưng mà, nguyên chủ trong trí nhớ cũng sẽ không làm.

Liên Nặc cúi đầu, nhìn nhìn hai tay của mình, bàn tay khô cằn, lại vừa nhỏ vừa gầy, chỉ còn lại xương cốt. Liên Nặc nhớ bàn tay của mình ở kiếp trước, đó là mười ngón cân xứng, thon dài lại trắng nõn, tay của khoa học gia.

"Mày thất thần cái gì?" Người nọ thấy Liên Nặc ngây ngốc không hề động, lập tức nổi giận. Gã tiến lên một phen giữ chặt tay Liên Nặc, "Theo tao đi làm việc."

Nhưng mà, tay còn chưa bắt lấy, đã bị Liên Nặc nghiêng người đá một cái, khiến gã té trên mặt đất.

Liên Nặc ở trên Địa Cầu chính là người có dị năng cao nhất, tuy rằng lần chiến đấu duy nhất trong cuộc đời chính là đấu cùng tang thi vương, mà hiện tại, dị năng của cậu chỉ ở mức sơ cấp, nhưng sinh sống trong hoàn cảnh mạt thế ở Địa Cầu, muốn sống chính là bản năng của nhân loại, đặc biệt là loại trạch nam trăm năm như Liên Nặc, lại không có thói quen người tới gần mới động thủ động cước.

Nhưng mà, cậu cũng quá xem trọng tư chất của khối thân thể này. Một cái đá nghiêng người, khiến thắt lưng của cậu bị trật. 

Đau quá!

Phải hảo hảo rèn luyện khối thân thể này mới được.

Mà đối phương hiển nhiên cũng không dự đoán được Liên Nặc lại phản kháng, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức hô to: "Người đâu mau tới, tạp chủng Liên Nặc này muốn tạo phản, mau tới..."

Chẳng được bao lâu, tất cả mọi người đều có mặt trong phòng giam.

Liên Nặc lui về phía sau vài bước, lui đến góc tường, cánh tay hạ xuống bên hông, dị năng hệ Mộc sơ cấp đang từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay. 

Tại Đế quốc Sottile, bị lưu đày đều là phế vật, cũng chính là người thường không có dị năng, vì thế cho dù khối thân thể này quá yếu, cho dù hiện tại dị năng của cậu chỉ có sơ cấp, cho dù cậu biết bản thân khẳng định đánh không lại nhiều người như vậy, nhưng khoa học gia trạch nam hơn năm trăm tuổi Liên Nặc, cũng sẽ không sợ.

Cậu đối diện với tang thi vương cũng không sợ hãi. Tròng mắt đen láy trong suốt, phát ra sự sắc bén lợi hại như ánh mắt của sói, chỉ những người nhìn quen sinh tử mới có thể phát ra ánh mắt lãnh ngạo kia.

Giờ phút này, cậu tựa như một tiểu thú chưa bị thu phục, có móng vuốt lợi hại, thời điểm móng vuốt xuất hiện đều có thể cào rách da, sau đó chính là chảy ra máu đỏ tươi.

Thế nhưng, những tên tội phạm đang có mặt trong phòng không một ai ý thức được điểm này.

Trong mắt bọn họ, Liên Nặc lúc nào cũng khúm núm, luôn luôn phẫn nộ, cũng chưa bao giờ phản kháng. Thế nhưng hôm nay học được phản kháng, bọn họ cao hứng, hưng phấn. Dù sao khi dễ một con chó luôn dễ dàng so với việc chinh phục một con sói.

Mà lúc này, một đạo thanh âm của người đàn ông mà bọn họ quen thuộc truyền đến, đó là giám ngục.

"Các cậu đang làm cái gì?"

Giám ngục mặc quân phục, khoan dung* đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt châm chọc đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Liên Nặc: "Cậu đi theo tôi, có người muốn gặp cậu." Hiển nhiên, hắn biết Liên Nặc - người mỗi ngày bị khi dễ.

(*) khoan dung: khoan thoai + ung dung

Dị năng hệ Mộc trong lòng bàn tay của Liên Nặc lập tức biến mất, cậu đi theo giám ngục ra ngoài.

Trong trí nhớ nguyên chủ có người này, mỗi lần cậu bị khi dễ, người này luôn cười lạnh cắn hạt dưa, hoặc là ăn kẹo cao su, sau đó ở một bên nhìn.

Ra khỏi nhà tù mới phát hiện, hoàn cảnh nơi này cùng nơi cậu sinh hoạt trước đây hoàn toàn khác nhau. Nhà lầu nơi này có vẻ hoa lệ, bầu trời nơi này cũng không trong trẻo lắm...

Liên Nặc tò mò nhìn bốn phía, năm đó khi mạt thế giáng xuống Địa Cầu, bởi vì tang thi số lượng quá nhiều, nhân loại cũng từng nghĩ tới việc di dân đến tinh cầu khác. Nhưng nhân loại lại có nghị lực ương ngạnh(*) cùng quyết tâm cường đại, chiến thắng sợ hãi đối với tang thi. Tư tưởng nhân loại có vẻ truyền thống, loại tư tưởng lá rụng về cội này là thâm căn cố đế, bọn họ sinh ra ở Địa Cầu, trưởng thành ở Địa Cầu, đến lúc chết cũng muốn chết tại Địa Cầu.

(*) ương ngạnh: bướng bỉnh, không chịu nghe theo, nhiều khi còn cố ý làm khác đi.

Cho nên cuối cùng, tang thi cùng nhân loại đồng quy vu tận.

Làm nhân loại duy nhất của Địa Cầu, Liên Nặc một mình sinh hoạt năm trăm năm, thế giới chỉ có một mình cậu, kỳ thật, năng lực giao tiếp của cậu giống với một đứa trẻ mà thôi. Giám ngục mang theo cậu đi vào tòa nhà lớn, tòa nhà này là nơi công tác lâu năm của nhân viên quản lý những người bị phán lưu đày của Đế quốc. Bọn họ đi vào thang máy, đến tầng mười sáu, tầng cao nhất, thang máy ngừng lại.

Ra khỏi thang máy, giám ngục lấy ra thẻ nhân viên, đặt lên bảng cảm ứng một chút, tiếp theo bình phong phía trước đột nhiên di động, trước mắt xuất hiện một văn phòng rộng lớn.

"Giám ngục trưởng, đã đưa Liên Nặc tới."

Nam tử trung niên ngồi trong văn phòng mặc một thân tây trang đồng phục màu đen, trên sóng mũi là chiếc kính mắt màu đen, ánh mắt phía sau chiếc kính mắt khiến người khác nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì, nhưng toàn thân cao thấp lại lộ ra một cỗ hơi thở mạnh mẽ.

Là dị năng.

Đứng bên cạnh nam tử trung niên, là một người hơi trẻ tuổi một chút. Trang phục của nam tử đang đứng cùng một loại với giám ngục, cho nên người mà giám ngục gọi giám ngục trưởng, hẳn là hắn đi.

Liên Nặc đứng bên cạnh giám ngục, hai mắt linh động vụt sáng vụt sáng, đặc biệt sáng ngời... lại im lặng.

Thời điểm Liên Nặc tò mò quan sát văn phòng và hai nam tử kia, nam tử trung niên cũng đồng thời quan sát cậu. 

Đây là thiếu niên phạm tội bị lưu đày được tuyển chọn cho vị trí Thái tử phi sao?

Trong cơ sở dữ liệu của Đế quốc, chỉ có một người duy nhất có gene xứng đôi với Hoàng Thái tử 100%.

Cùng với những gì tư liệu giới thiệu, tựa hồ có chút không giống lắm.

-Hết chương 2-

─────────────

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play