Hàn Chí Phương bất ngờ: "Thật giống, đây là tự thể hồi cấp hai tôi tự mày mò. Dù không phải thư pháp danh tiếng gì, nhưng tôi rất thích. Không ngờ Liên Nặc cũng thích kiểu viết này." Hàn Chí Phương dĩ nhiên không nghĩ Liên Nặc bắt chước mình, dù sao giữa họ cách nhau cả một vũ trụ, muốn chép cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"… Ừ." Liên Nặc không biết đây là chữ do ba mình tự tạo.
"Xem ra hai đứa thật có duyên." Hàn Lâm nói với hai ý nghĩa.
Hàn Chí Phương cảm thấy cha mình đã định kiến rằng anh có ý đồ với Liên Nặc, nên giải thích thế nào cũng vô ích.
Nhưng, Liên Nặc lại gật đầu nói: "Vâng, chúng ta rất có duyên."
Hàn Lâm nhìn Hàn Chí Phương đầy ẩn ý. Hàn Chí Phương lườm Hàn Lâm một cái, cha anh đường đường là một thượng tướng quân đội, sao cũng nhiều chuyện thế. Cái duyên mà Liên Nặc nói rõ ràng không giống cái duyên mà cha anh nghĩ.
Dù vậy: "Liên Nặc, tổng cộng mười ba người các cháu, trừ cháu, Bạch Du và Kubo ra, những người khác hình như tuổi tác rất lớn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT