Liên Nặc ngây ngẩn cả người, vẫn chưa phản ứng kịp. Nhưng thân thể đột nhiên bị người khác đẩy: "Mày là ai? Không có mắt sao?"
Liên Nặc cúi đầu, đầu tiên là nhìn quần áo của mình một chút, trên manh trang Reddy bảo bảo đều là rượu, ướt một mảng, thậm chí rượu vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Liên Nặc duỗi tay lau quần áo của mình một chút, kết quả tay cũng ướt.
Đối phương thấy Liên Nặc không phản ứng, lại tiến lên một bước, đẩy Liên Nặc ngã trên mặt đất: "Này, mà bị điếc hay là bị câm vậy? Nhìn xem mày đang mặc cái thứ gì vậy kìa? Đụng vào người khác cũng không xin lỗi sao?"
Lúc này Liên Nặc mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thanh niên vênh váo tự đắc trước mặt.
Động tĩnh bên này tuy rằng không lớn, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, động tĩnh tưởng chừng nhỏ này cũng đã đủ khiến người khác chú ý.
"Này, đó không phải là người cậu mang đến sao?" Bên kia, Thư Tương dùng tay chọt Mộc Ân một cái, "Bị khi dễ rồi, đó không phải là con của... con của người nào đó ở bộ kỹ thuật."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT