Nghĩ tới đó, Phòng Mãnh Sơn liền cười hề hề, tay gãi đầu, thở dài một tiếng:
“Bằng không thì… tiểu nha đầu ngươi dẫn theo nha đầu nhỏ hơn kia, đêm nay cứ cùng tụi ta ở lại trong dịch thừa trạm, bên trong có giường lớn, chen một chút cũng không sao đâu. Dù sao chỗ ấy cũng rộng rãi mà.”
Tuy rằng việc này không hợp quy củ, nhưng giữa đường lưu đày, có được chỗ nghỉ chân đã là quý hóa lắm rồi. Huống hồ đứa nhỏ kia còn bé tẹo, cũng chưa đến tuổi phải phân biệt nam nữ, những chuyện tị hiềm này đều là chuyện nhà cao cửa rộng mới rảnh rỗi mà câu nệ. Đã đến mức ăn bữa nay chưa biết bữa mai, hơi sức đâu mà kén cá chọn canh?
Lại nói, bọn phạm nhân bị áp giải một đường cũng đều chen chúc với nhau mà ngủ, có ai nói ra nói vào gì đâu?Còn nha đầu này… chậc, mười tuổi chưa tới nhỉ?
Ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Dư Tuệ… ừm, không đúng, nàng mười ba rồi còn gì.
Dư Tuệ tự nhiên không thể đi chen chúc với đám nam nhân ngủ chung một giường lớn. Cái đó không phải vì nàng lão thực hay cổ hủ gì, mà bởi vì ở mạt thế khi xưa, nàng còn từng sống ở ký túc xá nam nữ hỗn cư đấy.
Chẳng qua nàng là người thực tế, có thể tránh phiền toái thì sẽ tránh. Việc gì phải tự chuốc lấy tai vạ, khiến người khác có cớ soi mói?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play