Từ lúc hàng hóa được chất lên thuyền quan, đoàn người liền bắt đầu gấp rút lên đường — không, phải nói là còn gian nan hơn cả hành quân gấp.
Nàng thì còn đỡ, chân to, không mắc bệnh bàn chân bẹt, lại có dị năng hộ thân, đi bộ mấy chục dặm cũng chẳng là gì. Nếu không phải để phối hợp tốc độ cùng cô cô và cả đoàn phạm nhân, nàng sớm đã một mình đi hết năm mươi dặm tới trạm đầu tiên.
Mắt thấy mặt trời đã ngả về Tây, sắp khuất sau dãy núi, đám nha sai áp giải không khỏi bắt đầu sốt ruột.
Áp giải phạm nhân không phải chuyện tùy tiện muốn làm sao thì làm, trong đó có không ít quy củ.
Thân là quan sai áp giải, kẻ dẫn đội cần mang theo công văn của nha môn địa phương, lại phải theo đúng lộ trình đã định, không được tự ý rẽ ngang, cũng không thể tùy tiện dừng chân.
Mỗi khi đi qua một trạm, đều cần quan viên địa phương đóng dấu vào công văn, đợi đến khi áp giải tới nơi, giao phạm nhân, các văn thư kia phải cùng dâng trình lên trên, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Tựa như Đường Tam Tạng thỉnh kinh, đến mỗi nơi đều phải xin dấu, không thể thiếu một trạm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT