Đại Lý Tự vốn chẳng phải nơi tốt lành gì, người dân bình thường đều ngại bén mảng đến đây. Phạm nhân và những người bị dẫn giải tới Đại Lý Tự đều đi bằng cửa sau – nơi càng hẻo lánh, càng ít người qua lại.
Từ khách điếm đi ra, Dư Tuệ nhờ vào dị năng định vị mà men theo đường tìm đến nơi này.
Nhìn quanh trái phải, thấy cách cửa sau chừng mười bước có một chỗ rẽ, đối diện là một gốc cây ngô đồng cực lớn, Dư Tuệ không hề dừng bước, lập tức chạy tới đó.
Cô tin rằng, đứng ở phía sau cây này, các binh sĩ tuần tra bên ngoài Đại Lý Tự sẽ không nhìn thấy – đây chính là một điểm mù trong tầm quan sát. Dư Tuệ kéo góc váy lên, buộc gọn, rồi cột vạt áo quanh thắt lưng, chỉ mất ba giây đã leo lên cây, tìm một chạc cây chắc chắn rồi ngồi yên ổn xuống.
Việc tiếp theo chính là – chờ đợi.
Phủ Quốc Công bị niêm phong, xét nhà khoảng vào đầu giờ Tỵ sáng nay, sau đó cô đã bận rộn đủ chuyện: chứng kiến vở hài kịch của đám người nhà họ Đỗ bị áp giải, tìm chỗ ở tạm thời, cho tới khi đến được đây thì trời đã xế chiều.
Dư Tuệ ngước nhìn lên trời, đoán giờ đã vào khoảng giờ Thân. Bụng sôi ùng ục vì đói, chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh, cô bắt đầu sốt ruột, lẩm bẩm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT