“Làm sao đây, tiểu nha đầu?”
Dư Tuệ ra vẻ tội nghiệp nói: “Bốn vị đại ca tốt bụng, cái rương này là chút tài sản cuối cùng ta mang từ Tây Bắc tới, hoàn toàn không phải đồ đạc của phủ Mậu Quốc Công. Bây giờ phủ Mậu Quốc Công bị xét nhà, cô cô, dượng và biểu muội ta cũng… Ta… ta chỉ là một cô nương nhỏ không người thân thích, trong thiên hạ này chẳng quen ai, cũng không có ai nương tựa, bốn vị đại ca tốt bụng, các huynh xem, cái rương này có thể… có thể cho ta mang theo không?”
Bốn người bọn họ tất nhiên hiểu ý của Dư Tuệ.
Họ nhìn nhau, nhớ lại lúc Dư Tuệ mở rương, bên trong cũng chẳng có thứ gì quý giá, lại nhìn quanh căn phòng nhỏ đơn sơ, trong lòng đều có phần đồng cảm, gật đầu đồng ý.
“Được, nếu không phải đồ của phủ Mậu Quốc Công thì cô cứ mang theo. Thuận tiện, đây chẳng phải là nhà cô sao? Cô xem còn sót lại cái gì thì cho vào rương luôn đi, lát nữa bọn ta giúp cô khiêng ra ngoài, trình qua cho Hứa chỉ huy, nếu được chấp thuận thì mang theo luôn.”
Vốn dĩ, họ luôn kính trọng và bảo vệ người nhà của những liệt sĩ đã hy sinh vì nước. Nếu như không phải trong viện còn toàn là đồ của nhà họ Đỗ không thể đụng vào, họ còn muốn giúp cô mang thêm vài món nữa – dù sao thì một bé gái lẻ loi, nếu lén giấu ra được một hai món, bán lấy chút tiền để sinh sống cũng không có gì quá đáng.
Nghe đối phương nói vậy, Dư Tuệ biết ngay là người ta có lòng tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play