Sau khi tan làm, Chung Mạn không đợi thêm một giây nào liền vội vã trở về nhà. Vừa bước vào cửa, trước mắt cô hiện ra cảnh tượng Diệp Minh Hi ngồi làm bài tập dưới ánh đèn êm dịu tỏa ra khắp phòng, kèm theo tiếng bút viết sột soạt, là một bức tranh cuộc sống bình yên.
Cô vừa bỏ túi xách xuống, Diệp Minh Hi đã thu gọn bài tập lại, đổi thành ngồi sofa xem ti vi.
“Làm xong bài tập rồi à?” Cô hỏi, thấy Diệp Minh Hi gật đầu, bèn ngồi cạnh cậu truy hỏi: “Sao chiều nay em lại muốn gọi điện thoại cho chị?”
Cậu chỉ nhìn cô, không trả lời.
“Có việc gì nhất định phải nói với chị đấy biết chưa? Không muốn nói thì có thể viết.”
Trước kia Diệp Minh Hi không nói chuyện, cô rất muốn cậu mở miệng. Bây giờ đã biết cậu có thể nói, cô lại không nỡ ép cậu mở miệng. Cậu không nói, chắc hẳn là vì gặp phải chuyện gì đó không vui rồi để lại ám ảnh không thể xóa đi? Cô biết việc này không thể vội, bây giờ mình nóng vội tra hỏi sẽ chỉ khiến cậu khó xử, sau này từ từ dẫn dắt cậu là được.
Cô đứng dậy đi vào phòng, lật tìm một hồi, lấy ra một đồ vật đặt vào tay Diệp Minh Hi.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy đó là một chiếc điện thoại di động màu trắng, thân máy có chút cũ kĩ, vài chỗ còn bị mòn tới thảm hại, nếu mang ra bán chắc chắn chẳng ai chịu ra giá mua về.
Tất nhiên Chung Mạn biết chiếc điện thoại này quá cũ, cô hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Chị mua cho em cái này, trong điện thoại cũng lưu số của chị rồi… Chị biết chiếc điện thoại này không đẹp lắm, nhưng bình thường để trong cặp cũng chẳng ai nhìn thấy, đúng không nào?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT