Xuyên không một chuyến, Hồng Liễu cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem.
Có lẽ bởi vì bản thân hắn vốn là một mỹ nam tử khiến cho nhật nguyệt cũng phải lu mờ, cho nên đối mặt với sự thể hiện tình cảm rõ ràng của Hồng Liễu, phản ứng của Từ Âm có thể nói là vô cùng lạnh lùng.
Hắn ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái, cứ thế thờ ơ lướt qua vai nàng rồi bước ra khỏi tiệm y phục.
Hồng Liễu cũng không hề nản lòng, nàng đứng tại chỗ, sâu sắc kiểm điểm lại những sai sót trong lần đầu tiên quyến rũ của mình, cố gắng để lần sau làm tốt hơn.
Nàng nhanh chóng gói cho hắn vài bộ quần áo, cũng mua cho mình hai chiếc váy, suy nghĩ một hồi, nàng còn mang về cho Cẩu yêu hai bộ.
Mấy ngày nay vừa lấy đan dược của người ta, lại vừa chiếm động phủ của người ta, thế nào cũng phải an ủi một chút, bộ quần áo da thú rách rưới màu đen trên người hắn, nàng thực sự không thể nhìn nổi nữa.
Vội vã chạy ra khỏi tiệm y phục, nhìn thấy Từ Âm vẫn còn ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ đợi, Hồng Liễu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng có một ý nghĩ, rằng có lẽ hắn đã đi rồi, sẽ không đợi nàng.
Chẳng biết tại sao, mặc dù nàng muốn cùng hắn xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy bọn họ có thể thực sự có một kết quả tốt đẹp.
Nàng luôn cảm thấy bọn họ hoặc là sẽ diễn ra một câu chuyện tình yêu như trong "Bạch Xà truyện", hoặc là sẽ giống như trong "Liêu chai chí dị", tóm lại kết cục chắc chắn sẽ là đường ai nấy đi.
Trên người hắn toát ra một loại khí chất đặc biệt thuộc về mỹ học của những kết thúc buồn (BE).
Điều này cũng chẳng sao cả, nàng đã nảy sinh ý nghĩ, thực ra chỉ cần được thỏa mãn là đủ rồi.
Nàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ mồ côi, cũng không giỏi trong việc xây dựng các mối quan hệ lâu dài với người khác.
Hồng Liễu im lặng quá lâu, Từ Âm không khỏi quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen láy tuấn mỹ như chứa đựng cả một dải ngân hà, vừa trong trẻo lạnh lùng lại vừa cao quý.
Nàng lập tức mỉm cười, chạy đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nói: "Được rồi! Chúng ta đi ăn thôi."
Ở một thị trấn nhỏ như thế này, cũng không thể mong đợi được ăn sơn hào hải vị gì, khách điếm ven đường đã là nơi có điều kiện tốt nhất.
Hồng Liễu dẫn Từ Âm vào trong, hào sảng nói: "Mang hết những món sở trường của các người ra đây."
Từ Âm vốn không cần ăn uống, hắn giơ tay định ngăn nàng gọi quá nhiều, nhưng lại thấy nàng ấn vào bụng, vẻ mặt đầy khao khát nhìn về phía nhà bếp.
Với tu vi của nàng, đáng lẽ ra đã sớm có thể tịch cốc rồi mới phải, sao lại còn đói bụng chứ.
*Trong tu tiên, tịch cốc (tịch: bỏ đi, cốc: ngũ cốc) là một phương pháp tu luyện, theo đó người tu hành nhịn ăn ngũ cốc (gạo, lúa mì, v.v.) và thay thế bằng các loại thực phẩm khác như trái cây, hoặc dựa vào năng lượng từ không khí, để đạt được mục đích tu luyện.
Nhưng đây là chuyện của người khác, không liên quan gì đến hắn, thế là hắn lại hạ tay xuống.
"Ngươi ở đây đợi một lát, ta vào nhà bếp xem sao."
Hồng Liễu dặn dò một câu rồi đi, Từ Âm ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt đột nhiên quét về phía góc trái, một bóng đen lập tức nhanh chóng thu mình lại.
Hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn ấm trà trên bàn, tiểu nhị của quán niềm nở rót cho hắn một tách trà, hương trà thơm ngát, mùi vị hoàn toàn không hợp với sự trang trí đơn sơ xung quanh.
Từ Âm không chút biểu cảm mà nâng tách trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng, trước khi uống vào, tay hắn đột nhiên run lên, toàn bộ trà đều đổ ra bàn.
Hắn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy tiếc nuối.
Tiểu nhị cũng nhíu mày theo, định rót cho hắn một tách khác, nhưng hắn lại đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Tiểu nhị tiến lên ngăn cản: "Vị khách quan này, ngài ở đây đợi một lát, nhà bếp của chúng ta chật hẹp, không vào được nhiều người đâu ạ."
Từ Âm mặt không cảm xúc nhìn hắn.
E rằng không phải là không vào được nhiều người, mà là người bên trong đang bận đối phó với Hồng Liễu.
Khách điếm này không hề trong sạch.
Một thị trấn nhỏ có thể tồn tại yên ổn nhiều năm ở khu vực giao giới phức tạp, không thể nào đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có lẽ từ lúc bọn họ vừa xuất hiện trong thị trấn đã bị người ta để mắt tới, đến đây chẳng khác nào tự mình dâng lên tận cửa.
Hắn bây giờ linh lực đã mất hết, trong mắt người ngoài chính là một phàm nhân không hề có chút uy hiếp nào, cho nên bọn họ chỉ cần giải quyết một mình Hồng Liễu là đủ.
Trong nhà bếp truyền đến tiếng đánh nhau, Từ Âm tuy không có linh lực, nhưng hắn vẫn còn chiêu thức, nếu động thủ, cho dù hắn đang bị thương nặng, tên tiểu nhị vừa mới luyện khí này cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bàn tay dưới ống tay áo của hắn xòe ra, đang định ra tay, nhà bếp đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, khói bụi từ bên trong bay ra, khiến hắn ho sặc sụa.
Tiểu nhị thấy tình hình không ổn, định vào xem thử, thì lại đụng phải Hồng Liễu đang vung tay bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy Hồng Liễu ngoài việc mặt dính chút tro đen ra thì không hề bị thương chút nào, tiểu nhị lập tức định bỏ chạy, nhưng Hồng Liễu đã nhanh nhẹn túm lấy cổ áo hắn.
"Chạy đi đâu?" Nàng tức giận nói: "Hóa ra là một quán trọ hắc ám, còn dám giở trò với ta, hôm nay để ta gặp phải, thì không thể để các ngươi tiếp tục hại người được nữa!"
Từ Âm khẽ liếc mắt, không ngờ nàng lại quan tâm đến chuyện này.
Hồng Liễu chỉ vài ba chiêu đã đánh gục tiểu nhị, rồi trói hắn ta cùng với đám người trong nhà bếp lại, đoạn phủi tay nói: "Bây giờ các ngươi đã mất hết tu vi, những người trong trấn từng bị các ngươi bắt nạt có thể đến báo thù."
Nàng không thèm nghe bọn họ cầu xin tha thứ, mà trực tiếp ném hết ra ngoài đường, khiến cho tất cả người qua đường đều kinh ngạc.
Mọi người xì xào bàn tán, tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhất thời không dám tiến lên.
Đến khi xác định mọi chuyện đều là thật, bọn họ quả thực đã bị trói lại, không còn sức để hại người nữa, thì lập tức ùa lên.
Bọn ác bá này ỷ vào tu vi của mình mà ức hiếp dân thường, không việc ác nào không làm, không biết đã có bao nhiêu mạng người chết trong tay chúng, nay thiên đạo luân hồi, cuối cùng cũng để chúng phải chịu báo ứng, ai ai cũng vỗ tay reo hò.
Bên ngoài khách điếm, mọi người đang lên án bọn ác tặc, vô cùng hả hê, còn trong khách điếm, Hồng Liễu lại đang giả vờ khóc.
"Hu hu hu hu." Nàng ôm lấy cánh tay của Từ Âm, mắt đỏ hoe chỉ vào nhà bếp: "Ngươi không thấy đâu, bọn họ cầm dao to lắm! Lưỡi dao còn phản quang, dọa chết ta rồi!"
Cánh tay Từ Âm cứng đờ, nhưng hắn vẫn thật sự thuận theo hướng nàng chỉ mà nhìn một cái.
Bên trong hỗn loạn thành một đống, trên mặt đất quả thực có vài thanh linh đao cấp thấp.
Lưỡi dao cũng quả thực đang phản quang, khi hắn nhìn qua, vừa hay còn lóe lên một cái.
Hồng Liễu lập tức sợ hãi như một chú gà con, rúc vào lòng hắn, sụt sịt mũi nói: "Thật sự đáng sợ quá đi~"
Hàng mi dài của Từ Âm khẽ động, hắn cúi mắt nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, hai tay vòng qua cổ hắn, cắn môi uất ức nói: "Tuy rằng rất sợ, nhưng ta vẫn nhớ ngươi đang đói bụng."
"..."
"Ta đã thu thập hết tất cả nguyên liệu sạch sẽ trong nhà bếp vào Càn Khôn giới rồi, đợi chúng ta trở về, ta sẽ tự tay nấu cho ngươi ăn."
Nàng hơi nhổm người dậy, hơi thở gần đến mức phả vào cằm hắn.
"Có được không?" Nàng rất nhẹ nhàng hỏi một câu.
Từ Âm không thể trả lời.
Hắn chỉ cử động cánh tay, đẩy nàng ra khỏi lòng mình.
Sắp phải đi rồi, Hồng Liễu cũng không ép hắn ôm mình, chỉ là có chút nghi ngờ về sức hấp dẫn của bản thân.
Trai đẹp đều khó đối phó như vậy sao? Nàng một chút cũng không hấp dẫn hắn sao?
Đã gần như vậy rồi, trong tiểu thuyết và phim truyền hình, hồ yêu muốn quyến rũ người khác không phải là một phát ăn ngay sao?
Chẳng lẽ... Ánh mắt của Hồng Liễu nhanh chóng lướt qua hạ thân của Từ Âm, mặt thoáng đỏ lên một lúc.
Không thể nào.
Hắn chắc chắn rất được, lúc cứu hắn nàng đã nhìn thấy đường nét rồi mà!
... Không thể nào là chỉ đẹp mã mà không dùng được chứ?
Hồng Liễu có tâm sự gì đều hiện hết lên mặt, Từ Âm muốn không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì cũng khó.
Sắc mặt hắn lạnh đi, nhanh chóng rời khỏi khách điếm.
Hồng Liễu hoàn hồn, vội vàng đuổi theo: "Này, ngươi đợi ta với, ôi ngươi đi chậm thôi, cẩn thận vết thương!"
Hai người không mấy vui vẻ trở về động phủ trên núi.
Trời đã tối, Từ Âm vào động phủ liền một mình nhắm mắt ngồi đả tọa, từ chối giao tiếp với nàng, giữa hai hàng lông mày còn vương vấn vài tia mệt mỏi.
Thấy bộ dạng này của hắn, Hồng Liễu cũng không làm phiền nữa, mà lặng lẽ lui ra ngoài, lấy ra nồi niêu xoong chảo đã càn quét được từ khách điếm, bắt đầu nấu bữa tối.
Khi còn là một nhân viên văn phòng, thứ duy nhất có thể giải tỏa áp lực chính là ăn uống.
Hồng Liễu rất thích ăn, từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài, không có món nào mà nàng chưa từng thử.
Khi càn quét trong nhà bếp của quán trọ hắc ám, nàng đã chú ý thấy nguyên liệu ở đây cũng tương tự như trước khi xuyên không, tuy thỉnh thoảng có hình dạng khác nhau, nhưng hương vị cũng giống nhau.
Quán trọ hắc ám chỉ là một khách điếm trên danh nghĩa, rất ít khi thực sự chuẩn bị gì cho khách, cho nên nguyên liệu cũng không nhiều, nhưng cũng đủ ăn vài bữa.
Thời gian trong Càn Khôn giới là bất động, đồ vật để trong đó cũng không sợ bị hỏng, nàng trước tiên tìm vài tảng đá để dựng một cái bếp đơn giản, thử dùng pháp thuật để nhóm lửa, thử mấy lần mới thành công.
Từ Âm vẫn luôn ngồi đả tọa chữa thương, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ đến khi mở mắt ra, hắn mới ngửi thấy mùi thơm của cơm canh lan tỏa khắp phòng.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy những đốm lửa le lói dưới màn đêm.
Hồ yêu mặc y phục màu tím, tóc trắng như tuyết đang khom lưng múc canh ra, trên chiếc bàn ghế đơn sơ cách đó không xa bày biện những món ăn trông rất bắt mắt.
Khắp nơi đều là hơi thở của khói lửa nhân gian.
Từ Âm chưa bao giờ tiếp xúc với khói lửa nhân gian.
Hắn sinh ra đã là tiên thể, thống lĩnh cả tiên lẫn phàm, quân lâm thiên hạ*.
*Cụm từ này thường dùng để mô tả các nhân vật như hoàng đế, đế quân, chí tôn, hoặc nhân vật chính trong truyện tu tiên/kiếm hiệp/phim cổ trang, khi họ đạt đến đỉnh cao quyền lực hoặc võ công, không ai có thể chống lại.
Cái thứ gọi là khói lửa nhân gian trong cuộc sống của người thường ấy, ngược lại lại cách hắn cả ngàn dặm xa.
Ánh mắt của hắn mang theo một sự hiện hữu vô cùng rõ rệt, Hồng Liễu vừa cảm nhận được liền quay đầu lại, đoạn bưng bát canh lên, vui vẻ nói: "Ngươi khỏe rồi sao? Mau tới ăn cơm đi! Đói lâu như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."
Nàng dường như lúc nào cũng vui vẻ, trên môi luôn nở nụ cười. Từ Âm vẫn đứng yên bên trong cửa sổ không hề nhúc nhích, đúng lúc này, Cẩu yêu lại ngửi thấy mùi thơm mà mò về.
Hắn ta nhìn những món ăn trên bàn, mắt sáng rực lên, quyết định tạm thời quên đi chuyện Hồng Liễu đã nôn vào người mình.
"Đại vương." Hắn ta nịnh nọt sáp lại gần: "Đại vương, ngài đã về rồi, sao ngài lại phải tự mình xuống bếp thế này? Chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho ta là được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau ăn thôi, cứ chần chừ nữa là thức ăn nguội hết cả đấy."
Hắn ta vừa nói vừa định ngồi vào bàn, Hồng Liễu vội vàng ngăn con chó lại: "Ngươi cũng cần ăn uống sao?"
Cẩu yêu gãi gãi đầu: "Ta không nên ăn uống sao?"
"Ngươi không tịch cốc à?" Hồng Liễu hiếu kỳ hỏi.
Cẩu yêu xị mặt xuống: "...Tu vi thấp kém, vẫn chưa thể hoàn toàn tịch cốc."
Kỷ lục dài nhất của hắn ta cũng chỉ là bảy ngày không ăn không uống.
Hồng Liễu kinh ngạc nói: "Ngươi ngay cả tịch cốc cũng không làm được, vậy sao lần đầu gặp ta lại dám động thủ thế?"
"...Ý thức lãnh thổ của loài chó, ta rất khó giải thích với ngài, chúng ta vẫn nên làm chuyện chính đi."
Cẩu yêu lại làm bộ muốn động đũa, liền bị Hồng Liễu gõ nhẹ vào ngón tay một cái.
Hắn ta uất ức nhìn sang, Hồng Liễu bèn hất cằm về phía động phủ: "Người bị thương còn chưa ăn, ngươi vội cái gì?"
Cẩu yêu lúc này mới phát hiện ra Từ Âm đang đứng trước cửa sổ, hắn ta còn định nói gì đó, nhưng Hồng Liễu đã đi tới.
"Mau tới dùng bữa, nếu không lát nữa sẽ nguội hết thật đấy."
Hồng Liễu đứng ngay trước cửa sổ nói chuyện với hắn, ban đêm nổi lên vài cơn gió, thổi bay tà váy lụa mỏng của nàng.
Từ Âm nhìn nàng một lúc, rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài.
Hai người đi đến trước bàn, Từ Âm ngồi xuống, Hồng Liễu liền ngồi ngay bên cạnh hắn, đoạn đưa đôi đũa qua: "Cho ngươi này."
Hắn khựng lại một chút rồi mới nhận lấy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, trên đó vẫn còn vương lại vết bẩn từ lúc ở quán trọ hắc ám ban nãy.
Vệt tro đen nhàn nhạt lại càng khiến nàng trông có thêm vài phần vụng về, làm người ta liên tưởng đến những con linh thú có bộ lông lấm bẩn sau khi nô đùa trong vườn linh thú.
Ngốc hết sức.
Hắn thu hồi ánh mắt, động tác cầm đũa có phần lạ lẫm, định bụng sẽ ăn một chút cho có lệ với nàng.
Hồng Liễu thực ra cũng muốn ăn, nàng thích ăn nhất, nhưng lúc này lại không hề có ý định động đũa, chỉ chống cằm nhìn hắn chằm chằm. ( truyện trên app t.y.t )
Dưới màn đêm, nàng mượn ánh lửa để ngắm nhìn hắn, quả thực có cảm giác như đang ngắm mỹ nhân dưới đèn.
Cẩu yêu đứng một bên, không được phép động đũa, chỉ có thể chua lè nói: "Đại vương, sao ngài cũng không ăn vậy? Nhiều đồ ăn như thế này, một mình hắn là một phàm nhân bị thương nặng sao mà ăn hết được? Ngài đã tự mình xuống bếp, bận rộn cả buổi trời, chẳng lẽ còn định tịch cốc sao?"
Món sườn thơm nức mũi đang khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng hắn ta, hắn ta thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Hồng Liễu liếc hắn ta một cái, trên mặt lộ rõ vẻ không vui vì bị làm phiền: "Ngươi thì biết cái gì?"
Nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục chống cằm nhìn Từ Âm, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ vô cùng say đắm: "Sắc đẹp cũng có thể thay cơm đó."
Động tác của Từ Âm khựng lại, hắn đặt bát đũa xuống.
"Sao vậy?" Hồng Liễu vội nói: "Ta làm phiền ngươi sao? Ta không nhìn ngươi, cũng không nói lung tung nữa, ngươi mau ăn đi."
Nói xong nàng liền định quay người đi, nhưng Từ Âm không tiếp tục, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hồng Liễu có chút thất vọng ngẩng đầu nhìn hắn, nếu đôi tai không được giấu đi, chắc chắn lúc này đã cụp xuống rồi.
Từ Âm vốn định rời đi thẳng, nhưng khi thấy cảnh này, hắn bèn cúi người nhúng tay vào nước trà, rồi viết hai chữ lên bàn.
【Ăn no rồi】
Chữ của hắn rất đẹp, cho dù là được viết bằng nước.
Tim của Hồng Liễu không hiểu sao lại đập thình thịch.
Hai lần giao tiếp hiếm hoi giữa nàng và hắn, thậm chí còn không phải là đối thoại thực sự, nhưng lại luôn có thể mang đến cho nàng những cảm giác mới lạ.
"Nhưng ngươi còn chưa động đến những món này." Nàng chỉ vào các món mặn.
Từ Âm bèn viết: Ta ăn chay.
Hắn lại ăn chay sao?
Hồng Liễu đứng dậy, mặt mày đầy tiếc nuối: "Vậy chẳng phải ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thú vui rồi sao?"
Thú vui ư? Sẽ không thiếu.
Từ trước đến nay chưa từng ăn thức ăn của người phàm, tự nhiên cũng sẽ không có ham muốn ăn uống.
Hơn nữa, thú vui là một biến thể của dục vọng, thứ này đối với hắn mà nói là phiền nhiễu, là trở ngại, là thứ mà thân phận của hắn không cần phải có.
Có điều, tài nấu nướng của nàng quả thực không tệ, đối với một người lần đầu tiên dùng thức ăn của phàm nhân như hắn, cũng không hề có cảm giác khó nuốt.
Trăng sáng lên cao, ánh sáng chiếu rọi rõ hơn một chút, Từ Âm đã mất đi linh lực lại có thể nhìn thấy Hồng Liễu rõ ràng hơn.
Làn da của nàng trắng nõn, lại càng làm cho vết bẩn trên mặt thêm rõ rệt.
Hắn vốn là người ưa sạch sẽ và yêu tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh đều tràn ngập những quy tắc.
Thế nhưng mọi thứ trên người Hồng Liễu, lại dường như đang khiêu khích những quy tắc của hắn.
Dưới màn đêm, hai người họ dường như đã nhìn nhau một lúc lâu.
Hồng Liễu nhất thời sững sờ, bất giác nắm chặt tay lại, cũng không biết bản thân đang căng thẳng vì điều gì.
Bỗng nhiên, Từ Âm đưa tay lên.
Y phục trắng giản dị khoác trên người hắn tựa như được tắm trong ánh trăng hoa, lọn tóc bên thái dương khẽ lay động theo gió, cùng với bàn tay đang giơ lên của hắn mà đưa tới.
Hắn cong ngón tay lại, khẽ nhíu mày rồi lau nhẹ lên mặt nàng, đầu ngón tay lành lạnh không hề dùng chút sức lực nào, đáy mắt lại ánh lên vẻ nghiêm túc và trịnh trọng.
Hồng Liễu nín thở, kinh ngạc nhìn hắn, đến khi hắn vừa rút tay về, bảy chiếc đuôi của nàng đã bất ngờ bao bọc lấy hắn thật chặt.
"... Xin lỗi, ngươi đột nhiên chạm vào ta, ta hoàn toàn không thể khống chế được."
Nàng đỏ bừng mặt, lần lượt ôm từng chiếc đuôi trở về, đôi tai hồ ly vừa lộ ra không ngừng run rẩy, gò má hơi cúi xuống để lộ ra dáng vẻ yêu kiều quyến rũ.
Từ Âm đưa ngón tay qua, Hồng Liễu ngẩn ra một lúc, khó hiểu nhìn sang, liền thấy một vệt bẩn nho nhỏ trên đầu ngón tay hắn.
Trong phút chốc, nàng chợt hiểu ra điều gì đó, vội lấy gương từ trong Càn Khôn giới ra soi thật kỹ, lúc này mới phát hiện bên má trái vẫn còn sót lại một vệt tro đen rất nhỏ.
Đến khi nàng nhìn lại hắn, thì hắn đã quay về động phủ.
...
Hắn lại đích thân lau mặt cho nàng sao, thực ra hắn có thể nói cho nàng biết mà, cho dù không thể nói chuyện, thì cũng có thể chỉ cho nàng thấy.
Hay là hắn thấy chỉ cho nàng thì phiền phức quá? Trông nàng có vẻ như có năng lực lý giải khá kém sao?
Bất kể là vì lý do gì, vừa rồi hắn chạm vào nàng như vậy, phải nói thế nào đây.
Rõ ràng là một vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc và trịnh trọng, thế nhưng hành động đó—ấn xuống, lau đi, sự tiếp xúc của đầu ngón tay, lại mang đến cảm giác dục vọng trỗi dậy.
Xứng danh là đỉnh cao của phong thái vừa trong sáng lại vừa gợi tình.
Hồng Liễu ngay lập tức ôm lấy đôi má nóng bừng của mình.
Không ổn rồi.
Có chút mê mẩn rồi.