Long Điềm Điềm nâng cái bàn nhỏ bên giường lên, đặt bát cháo đầy trên đó, liếc nhìn Ngụy Tu chậc một tiếng: “Con nít con nôi nghĩ linh tinh cái gì đấy. Ý tôi là, đêm nay tôi ở lại trông chừng cậu.”
Vừa rồi cô đã xuống lầu tiễn bà Lưu Thúy Liên về nhà nghỉ ngơi. Mấy hôm nay đều là bà vất vả lo toan mọi việc, Bạch Chính Quốc sau khi tỉnh lại thì cả ngày chẳng nói được lời tử tế nào mà còn gây chuyện, Long Điềm Điềm bảo bà về nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay cô ở lại canh chừng.
Tất nhiên chuyện trông chừng cũng chỉ là nói cho có. Sau vài lần Long Điềm Điềm “không cẩn thận” chạm vào vết thương của Bạch Chính Quốc, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình. Tuy trông vẫn không phục, nhưng cũng không dám như lúc đối mặt với Lưu Thúy Liên, đành ngoan ngoãn nhịn đói mà ngủ.
Long Điềm Điềm chắc chắn sẽ không ở lại canh ông ta. Nhưng nếu cô trực tiếp về nhà, bà Lưu Thúy Liên chưa kịp thích nghi với chuyện này sẽ thấy không yên lòng, nửa đêm nửa hôm lại mò lên bệnh viện.
Sau khi Long Điềm Điềm tiễn bà đi, nhìn thấy Ngụy Quốc An từ trên lầu xuống, đúng lúc cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra. Ông ta đi ngang qua cô, trong tay cầm chìa khóa xe, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.
Bên chỗ Ngụy Tu có thuê hộ lý, bát cháo này cũng là do hộ lý mua. Long Điềm Điềm đã thương lượng với hộ lý bên ngoài, nói rằng cô muốn tự tay chăm sóc “bạn trai” mình.
Hộ lý thấy không phải trực đêm, vui vẻ để Long Điềm Điềm vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT