Mẹ Phó trước đây chưa bao giờ nghĩ Hà Uyển Bình sẽ thèm muốn chồng mình, dù sao Hà Uyển Bình cũng có chồng.
Hà Uyển Bình thấy mẹ Phó không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bà ta với ánh mắt phức tạp, trong lòng bà ta không khỏi thót lên một cái.
“Anh rể, anh xem chị đi, bộ dạng đó của chị cứ như là em trộm nhẫn kim cương của chị vậy.” Mắt Hà Uyển Bình ngấn lệ, trông có vẻ đáng thương.
Cha Phó và mẹ Phó là bạn học cấp ba, năm đó ông đã yêu mẹ Phó từ cái nhìn đầu tiên. Trong mắt và trong lòng ông, chỉ có một mình mẹ Phó.
Từ khi nghe được tiếng lòng của Ôn Sương, ông càng thêm tránh xa Hà Uyển Bình. Cho nên ánh mắt liếc tình của Hà Uyển Bình nhìn ông, ông xem như không thấy.
Răng hàm của mẹ Phó gần như sắp nghiến nát. Hà Uyển Bình thèm muốn chồng bà, chắc đã từ lâu rồi. Trước đây sao bà lại mù quáng không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường?
“Tôi bị mất một món trang sức hàng chục triệu, quản gia nói, hôm nay người vào phòng tôi chỉ có cô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT