Chỉ cần anh tạm thời không ly hôn, anh có đi tìm ba vợ bốn nàng hầu bên ngoài, cô cũng mặc kệ!

Chú Chu lái xe đưa Ôn Sương về biệt thự Phó gia.

Biệt thự rất lớn, sân vườn cỏ xanh mơn mởn, hoa nở rực rỡ, đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, vài con đường sỏi uốn lượn xuyên qua.

Kiến trúc chính của biệt thự theo phong cách cổ điển châu Âu, những cây cột cao lớn và những bức phù điêu tinh xảo thể hiện sự xa hoa và quý phái của nó.

Ôn Sương thầm cảm thán. Cô quả thật đã gả vào một gia đình giàu có.

Bước vào biệt thự tráng lệ, khi đi qua phòng ăn, cô vừa hay nhìn thấy mẹ Phó đang chuẩn bị ăn canh và bánh chẻo.

“Con dâu, có muốn ăn cùng không?” Mẹ Phó hỏi.

Ôn Sương cười: "Mẹ, con ăn rồi ạ.”

[Ăn đi ăn đi, ung thư thực quản đang vẫy tay chào mẹ đấy.]

Cái thìa trong tay mẹ Phó đột nhiên rơi vào bát.

“Chị, sao chị không uống lúc còn nóng?” Hà Uyển Bình hỏi.

Mẹ Phó đã không còn tâm trạng nào để uống nữa, bà xua tay: "Chị no rồi.”

Hà Uyển Bình nghi hoặc, hôm nay bà ấy còn chưa ăn gì nhiều, sao đã no rồi?

Ôn Sương được người hầu đưa lên lầu hai, người hầu chỉ vào một phòng khách: "Thiếu phu nhân, đây là phòng của cô.”

Ôn Sương gật đầu.

Trong phòng chỉ có đồ của cô, không có của tên chồng mặt lạnh kia.

Rất tốt.

Cô thích ở một mình.

Sau khi được người hầu chỉ cách tắm rửa, Ôn Sương tắm một cái, sau đó tìm trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ dài tay, nằm lên giường ngủ.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, khi cô xuống lầu, nghe thấy tiếng mạt chược từ phòng trà vọng ra.

Ôn Sương cảm thấy tò mò, cô đi qua xem.

Đồ vật hiện đại thật là kỳ lạ, trông có vẻ rất vui.

Chơi bài cùng mẹ Phó là bà Hoắc, bà Lục và bà Tô.

Mấy vị phu nhân này đều là vợ của các gia đình giàu có ở Diệp Thành, cũng là bạn chơi bài của mẹ Phó.

Mặc dù mấy vị phu nhân thường xuyên chơi bài, nhưng ngấm ngầm ai cũng không phục ai, thích âm thầm so bì, tính toán.

Mẹ Phó vốn là người sống tốt nhất trong số họ, mặc dù mẹ chồng không thích bà, nhưng bà có người chồng yêu thương và sáu đứa con.

Nhưng từ khi cưới Ôn Sương, con phượng hoàng đất này về, mỗi lần chơi bài, mấy người kia đều bóng gió chế nhạo, mỉa mai Ôn Sương.

Mẹ Phó tuy không thích cô con dâu cả này, nhưng họ cười nhạo, hạ thấp Ôn Sương, chẳng phải là đang tát vào mặt bà sao?

“Bà Phó, con trai cả của bà ưu tú như vậy, cưới một con phượng hoàng đất đúng là đáng tiếc.”

“Đúng vậy, tôi nghe nói có lần đi ăn ở khách sạn năm sao, cô ta còn uống cả nước rửa tay mà phục vụ bưng lên, tưởng là canh đấy!”

“Tôi còn nghe nói cô ta đến điệu Waltz cũng không biết, ở vũ hội còn giẫm sưng cả chân của Phó thiếu gia!”

“Cái đó có là gì, tôi còn nghe chuyện kỳ lạ hơn nữa là, đến cả tôm hùm cô ta cũng không biết ăn, nuốt cả con suýt nữa thì nghẹn chết!”

Mẹ Phó càng nghe càng bực, mặc dù Ôn Sương chẳng biết gì, nhưng có đến lượt họ cười nhạo không?

“Bà Hoắc, nghe nói con trai bà gần 30 rồi mà vẫn chưa tìm được bạn gái, nhà bà cũng không thiếu tiền, sao đến cả một con phượng hoàng đất cũng không cưới được?” Mẹ Phó nói, rồi lại nhìn sang hai vị phu nhân kia: "Bà Lục, bà thì cưới được một cô con dâu danh giá, nhưng sao sắc mặt bà bây giờ càng ngày càng kém vậy? Không phải là con dâu ở nhà làm bà tức giận đấy chứ? Còn bà Tô nữa, bà cũng gần 40 rồi, sao đến một quả trứng cũng không đẻ được, nghe nói mẹ chồng bà đã đang tìm người thay thế bà Tô rồi đấy, ai da… Xin lỗi, sao tôi cũng giống các bà thành bà tám rồi, không nói nữa, không nói nữa, chúng ta tiếp tục chơi bài đi!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play