Hệ thống bị Điền Quý làm cho hoảng sợ đến mức chẳng còn hình tượng gì, khóc lóc thảm thiết, so với bình thường còn lắp bắp hỏi: 【hắn, hắn, hắn… như thế nào… khóc!】
Lê Tứ Cửu hoàn toàn hiểu được vì sao hệ thống lại khiếp sợ như vậy. Điền Quý tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ trước đến nay luôn trầm ổn, ít nói, Lê Tứ Cửu cũng hiếm khi thấy hắn cười, đột nhiên khóc lóc thảm thiết thế này, đúng là cực kỳ gây ấn tượng thị giác.
Hắn cúi giọng nói với Điền Quý: “Đừng khóc. Phía sau chẳng có nhiều người đi theo chúng ta đâu, cũng không ai cần chê cười ngươi… Nói xem, ngươi như thế nào ở chỗ này? Ngươi vẫn không trở về biên thành sao?”
Điền Quý vẫn sợ bị các thái giám phía sau nhìn thấy, vội dùng tay che miệng, nức nở thêm vài tiếng, rồi mới lau mặt, nghẹn ngào nói: “Trở về… ta đã ngây người mười ngày, lại đi tới kinh thành.”
Lê Tứ Cửu nhíu mày: “Vì sao?”
Điền Quý sụt sùi: “Để tìm tướng quân.”
Hắn nhíu mày: “Tìm ta? Chẳng lẽ biên thành xảy ra chuyện gì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play