Ở thời hiện đại, mấy người bạn nếu có chuyện gì khổ tâm, đều thích tìm Lê Tứ Cửu để tâm sự. Hắn là kiểu người biết lắng nghe – tuy không giỏi an ủi, nhưng được cái kín miệng, kiên nhẫn, và cũng biết cách nói chuyện để không khí đỡ lặng quá.
Lê Tứ Cửu đúng lúc lên tiếng: “Hoàng thượng đúng là người dịu dàng ghê.”
“Trẫm dịu dàng chỗ nào?” Úc Cẩm Tu lắc đầu: “Các nàng… đều bị người nhà đưa vào cung, ai cũng không dễ dàng gì… Trẫm không nên nói chuyện với các nàng kiểu đó.”
Lê Tứ Cửu hỏi: “Bị người nhà đưa vào cung?”
Úc Cẩm Tu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Ứng phi từ nhỏ đã bị nhà dạy dỗ theo tiêu chuẩn phi tần; Hoàng chiêu nghi tuy là con gái chính thất, nhưng mẹ nàng không được sủng ái, nên từ bé đã học cách làm màu để tồn tại.”
Mấy lời này rõ ràng đã nghẹn trong bụng Úc Cẩm Tu lâu rồi, giống như cái vali chật cứng, chỉ cần kéo khóa ra một chút là đồ bên trong tràn hết ra. Anh nói tiếp: “Nhà Lý chiêu nghi toàn võ quan, nhưng nàng lại mê cầm kỳ thi họa, tính tình thì nhát, thật thà, ở nhà suốt ngày bị bắt nạt. Lần đầu tiên trẫm gặp nàng, mu bàn tay toàn vết bầm. Trẫm nhìn không đành lòng, mới đưa nàng vào cung.”
“Còn Tiết chiêu nghi... nhà nàng người thân ít lắm, chỉ có mình nàng là con gái. Từ nhỏ đã theo ông ngoại đi khắp nơi, cả nhà coi nàng như con trai mà nuôi, khí chất còn tiêu sái hơn khối nam nhân... Nhưng rồi sao? Sau khi ông mất, Tiết gia nghe nói trẫm bắt đầu tự chấp chính, liền đưa nàng vào hậu cung như tặng lễ, nói rằng tuy nàng lớn tuổi hơn mấy người kia, nhưng lại biết ơn hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT