Chờ đến khi A Yên từ trong phòng bước ra, ánh mắt Yến Vương tức khắc rơi trọn trên thân nàng.
Mới chỉ hơn mười ngày không gặp, vậy mà lúc này, hắn lại cảm thấy nàng tựa như đã thành người xa lạ. Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt nàng ửng hồng như được điểm phấn nhẹ, búi tóc đơn giản mà đoan trang, áo bông đỏ thắm ôm lấy dáng vóc yêu kiều. Nàng khoác lên mình bộ váy tân nương, đứng đó, dùng ánh mắt ngây ngô mà lo lắng nhìn hắn — như thể trong lòng còn lưu luyến điều chi chưa nói.
Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, rõ ràng vẫn là người con gái khiến hắn từng ngẩn ngơ, vậy mà giờ đây lại như biến thành người khác. Một phần nào đó, đã chẳng còn thuộc về hắn nữa rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tiêu Chính Phong bước nhanh tới, ôm lấy nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp đầy che chở vang lên:
“Không phải đã dặn nàng ở yên trong phòng, không cần bước ra hay sao? Bên ngoài lạnh thế này, nàng ra làm gì?”
Nói rồi, chàng cởi áo choàng của mình, nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Yến Vương chỉ đứng đó, lạnh lùng quan sát tất cả. Nếu là A Yên ngày trước, nàng ắt sẽ cau mày tránh né những cử chỉ thân mật như thế. Nhưng giờ đây, nàng lại tựa sát vào lòng Tiêu Chính Phong, khẽ khàng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT