Lại nói, từ khi Mạnh Linh Phượng bị thương, Thành Phục Khê liền một tay tận tâm chăm sóc. Hắn thường nhân lúc chải tóc, bón thuốc cho nàng mà nhẹ giọng kể về “những chuyện đã từng” của hai người — tỷ như thuở ban sơ nàng đem lòng thương hắn ra sao, sau khi thành thân lại vợ chồng hòa hợp thế nào.
“Lần đầu tiên ánh mắt nàng dừng lại nơi ta, liền chẳng chịu buông, đuổi theo mãi không thôi.”
Hắn ngồi ở mép giường, bàn tay khéo léo thuần thục gỡ từng lọn tóc rối của nàng, giọng ôn nhu tựa nước suối chảy. Lời hắn nói, nghe thì tưởng mơ hồ, nhưng kỳ thực là thật. Chỉ là, ánh mắt đầu tiên Mạnh Linh Phượng nhìn hắn… lại là muốn đánh cho một trận, thành ra mới “đuổi không buông” như thế.
Nàng nghe hắn chậm rãi kể, chỉ cảm thấy như đang nghe chuyện xưa của ai khác, chẳng dính dáng gì đến mình.
“Ta… đuổi theo chàng không rời?” Nàng nhíu mày, khó mà tin nổi.
Thành Phục Khê khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Sau đó, chúng ta cùng nhau hồi Kỳ Sơn, ta liền cưới nàng. Khi ấy nàng còn nói, muốn cùng ta sinh hai tiểu bảo bảo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT