Ngay khi ấy, Thẩm Việt chậm rãi buông lỏng bàn tay vẫn siết chặt tay A Yên, đối diện ba tên tướng sĩ Bắc Địch đang tham lam tiến lại, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười nhạt.
“Nàng tuy là nữ nhân, lại đang mang nặng trong mình, thân thể yếu ớt thế này… nếu các ngươi cùng xông vào, chỉ sợ chưa kịp lăn lộn mấy lượt nàng đã mất mạng. Người đã chết, các ngươi thấy còn thú vị gì mà chơi?”
Hắn khoác trên mình áo choàng đen, tóc đen như mực buông sau vai, cả người như bóng mực trầm lặng đứng giữa nền tuyết trắng xóa. Giữa trời tuyết, nụ cười kia càng như ánh sáng lạc xuống chốn băng thiên, khiến ba tên tướng sĩ bất giác khựng lại.
Hắn vốn sinh ra đã mang dung mạo xuất chúng, giữa hàng vạn người vẫn như tiên từ trời giáng, phong lưu ý nhị khó ai bì. Lúc này, nụ cười ấy, giữa mênh mông tuyết trắng, lại tựa hồ câu hồn người đối diện, khiến bọn chúng trong chớp mắt ngẩn ngơ — nam hay nữ, không sao phân rõ. Vừa rồi rõ ràng trông chỉ là một thiếu niên, sao giờ nụ cười lại mị hoặc đến vậy?
Thẩm Việt thong thả đưa tay, từng cử chỉ đều mang nét tao nhã, chậm rãi gỡ áo choàng đen, rồi ném sang một bên. Bên trong là trường bào xanh lam, dáng người tuấn dật, khí chất thanh tuyệt. Tuy thân là nam tử, nhưng vẻ đẹp ấy lại mang một nét tuyệt sắc khó tìm.
Ba tên Bắc Địch thoáng nhìn nhau, trong đó một kẻ bật cười khẽ:
“Ý gì đây? Muốn cùng chúng ta… vui chơi ư?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT