Chiều hôm ấy, Mạnh Linh Phượng một mình giục ngựa phi như gió dọc theo quan đạo, tựa như muốn đem cả bầu uất khí trong lòng xé toang giữa trời cao. Nàng ôm vò rượu, uống từng ngụm lớn đến cạn, mặc cho men cay xộc thẳng lên óc, rồi hất xuống đất, để mặc rượu sóng sánh vương vãi.
Khi hoàng hôn buông xuống, nàng dừng chân tại dịch quán ven đường. Suốt bữa cơm chiều, nàng không đụng đũa, chỉ đóng cửa buồng, một mình giam mình trong im lặng. Bên cạnh nàng chẳng có tỳ nữ hầu hạ, ngoài một gã mã phu đi đường, mà vị mã phu ấy cũng không dám nhiều lời với vị tiểu thư tính khí ngang tàng này, đành mặc nàng tùy ý nổi giận.
Tiêu Chính Phong, sau khi trải qua chuyện ban ngày và nghe A Yên nói đôi câu, càng thêm cảm thấy Mạnh Linh Phượng đã quá đỗi lỗ mãng. Hắn tuyệt không dung thứ ai bất kính với thê tử mình, càng không thể để lời oán hờn kia cứ mãi treo lơ lửng.
Đêm ấy, hắn bước đến, khẽ gõ cửa phòng nàng.
“Mạnh cô nương, tại hạ có đôi lời muốn thưa cùng cô nương.”
Giọng hắn trầm ổn, xưng hô từ “Linh Phượng” nay đã thành “Mạnh cô nương”.
Mạnh Linh Phượng nghe ra sự đổi thay ấy, lửa giận lập tức bốc cao. Nàng ngẩng đầu, giọng chua chát mà mỉa mai:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT