Bị người ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư, lại còn mất mặt đến thế… Cô vội cúi đầu, ngoan ngoãn cúi xuống ăn cháo, má và vành tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Diệp Tử Tâm ăn rất nhanh, vừa nuốt xong miếng cuối cùng thì Trần Sở Nghiễn không nói không rằng đã thu luôn cái bát trong tay cô.
“……” Tầm mắt của Diệp Tử Tâm men theo cái bát dần ngẩng lên, dừng lại trên gương mặt của Trần Sở Nghiễn, nhẹ nhàng nói: “Em ăn rất ngon... Trần tiên sinh, cảm ơn anh, anh thật tốt với em...”
Kết quả là, Trần Sở Nghiễn chỉ liếc cô một cái với ánh mắt lạnh tanh, sau đó quay người phất tay bỏ đi.
Diệp Tử Tâm: “……” Lại bắt đầu thay đổi thất thường một cách khó hiểu rồi :) Cô đâu có nói sai gì đâu! Ngay cả lời cảm ơn cũng không được à??
***
Suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán – từ mùng Một đến mùng Bảy – Diệp Tử Tâm đều bị bệnh. Nhưng mà… Khi bị bệnh, cô lại bất ngờ được hưởng đãi ngộ “công chúa”. Ba bữa mỗi ngày đều do Trần Sở Nghiễn tự tay mang lên phòng ngủ cho cô, đến giờ uống thuốc, cũng là anh đích thân đưa đến, tận mắt thấy cô uống xong mới rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play