Lời còn chưa dứt, Tạ Huyền Tắc đột nhiên đứng dậy, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt lạnh như băng ánh lên hàn quang lẫm liệt. Hắn sải vài bước về phía trước, hai tay siết chặt, khớp xương phát ra tiếng “răng rắc” rợn người.
“Là khi nào?” Hắn cúi thấp đầu, ánh mắt như dao băng chiếu xuống Bích Vân đang quỳ trên mặt đất, hai vai không ngừng run rẩy.
Có lẽ bởi hôm nay nghe được quá nhiều tin tức khiến người người kinh hãi, dù tính tình Bích Vân xưa nay trầm tĩnh, giờ phút này cũng khó giữ được bình tâm. Nàng vẫn chưa thể định thần, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía điện hạ, nhất thời không biết nên mở lời từ đâu.
Mạnh Uyển khi ấy cũng vừa hồi thần, liền đứng dậy rời chỗ, bước tới bên cạnh Bích Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Ngươi đừng hoảng, cứ thong thả mà kể, đem tiền căn hậu quả nói rõ ràng với bản cung cùng điện hạ. Nói đi, Hoàng hậu nương nương bắt đầu phát bệnh từ khi nào? Là bệnh trạng ra sao?”
Bích Vân khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, rồi mới nhẹ giọng đáp:
“Khi Tương Vương điện hạ xuất chinh Bắc Cảnh chưa được bao lâu, nương nương liền phát bệnh. Ban đầu chỉ là tinh thần mỏi mệt, làm gì cũng chẳng có hứng thú. Về sau lại thường mê ngủ, mỗi ngày đều ngủ liền năm sáu canh giờ. Cung nhân trong điện khi ấy chỉ cho rằng là do tiết trời thu khiến người lười biếng, nên cũng chẳng để tâm. Sau nữa, nương nương lại nói tì vị khó chịu, không thể dùng được thức ăn mặn. Ngài lại không muốn kinh động người khác, chỉ tự mình ăn cháo loãng cầm hơi, thân thể vì vậy mà ngày một hao gầy. Đến lúc đó, trong điện Tiêu Phòng mới cảm thấy không ổn, cho rằng nương nương mắc phải quái bệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play