Mạnh Uyển rốt cuộc cũng cất lời dõng dạc, từng câu từng chữ như trút hết bầu tâm sự, trong lòng nghẹn ngào, nhưng trên mặt vẫn vờ như bình thản.
Dẫu rằng Bắc Yến Khả Hãn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng pha chút sát ý nhìn nàng chằm chằm, nàng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, như thể mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu. Không một chút run sợ lộ ra trên gương mặt kiều diễm của nàng.
Khi cất lên câu cuối, ánh mắt Bắc Yến Khả Hãn thoáng dao động. Mạnh Uyển ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Tạ Huyền Tắc, thầm nghĩ: "Có lẽ, mục đích của chúng ta… đã thành."
Vậy mà Bắc Yến Khả Hãn lại chẳng biểu lộ chút tán thưởng nào, trái lại sắc mặt tối sầm, đường gân trên cổ nổi rõ, môi mím chặt. Gương mặt hắn như phủ đầy u ám trước cơn giông bão.
Hắn không nổi giận trước mặt mọi người, chỉ vẫy tay gọi thị vệ thân cận, ra lệnh đưa Mạnh Uyển và Tạ Huyền Tắc trở về lều trại nơi họ từng trú ngụ.
Tuy không hề nhắc đến từ “giam giữ”, lại còn căn dặn đối đãi họ như thủ lĩnh khách nhân, song lần này rõ ràng là thực chất giam lỏng. Bên ngoài lều được tăng cường thủ vệ gấp đôi, không cho ra vào tự do, càng không để bất kỳ ai tiếp cận – kể cả A Thỉ Lặc.
Tạ Huyền Tắc đứng trong trướng, đưa mắt nhìn bốn phía, than nhẹ một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play