Mới đó mà đã sang thu năm thứ mười ba Tuyên Cùng. Hạ vị vừa lui, dư âm oi nồng vẫn chưa tan hẳn, song sắc thu đã nhuốm lên không gian một tấm màn nhẹ như khói. Vài vầng mây phiêu bồng lững thững trôi giữa vòm trời xanh thẳm. Trong gió, mùi lúa chín nướng dưới nắng còn phảng phất, thi thoảng lại quyện cùng hương ẩm ướt của đất bùn và lá úa mục, tạo nên một thoảng tanh nồng rất khó tả.
Năm trước, vào khoảng này, Tạ Chiêu Minh luôn ngẩng đầu nhìn phụ thân, tha thiết cầu xin Tạ Huyền Tắc dẫn mình vào khu săn bắn, cưỡi ngựa bắn tên. Tiếc rằng tuổi còn quá nhỏ, Mạnh Uyển khi ấy chỉ cho phép đứng xa mà nhìn, nhất quyết không cho tham dự.
Năm nay, vừa tròn mười ba, Chiêu Minh đã cao gần ngang vai Tạ Huyền Tắc. Bên Mạnh Uyển vẫn chưa chịu xuôi lòng, cậu dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội năn nỉ phụ thân.
Thấy ánh mắt con rực cháy háo hức, Tạ Huyền Tắc khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hứa sẽ tìm cách thuyết phục Mạnh Uyển cho cậu lên ngựa, chính tay mình sẽ dạy.
Tạ Chiêu Minh khi ấy mừng đến suýt bay lên trời, ngày ngày đếm ngược chờ tới kỳ thu săn.
Thế nhưng, khi ngày ấy thật sự đến, chẳng rõ vì cớ gì, cậu lại mang bộ dáng ủ rũ. Ngay từ trên đường đã rệu rã, tới doanh địa lại càng chẳng buồn nhúc nhích.
Mạnh Uyển định cho người đi theo y quan xem xét, cậu chỉ lắc đầu nói sáng nay ăn phải thứ không hợp, nghỉ lát sẽ khỏi, rồi để thị nữ dìu vào trướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play