Tiều Nguyệt Nùng trở lại Trường Tín điện, chỉ thấy Tạ Huyền Dực đang cúi đầu bên án thư, ngòi bút nhẹ lướt trên tờ lụa trắng, không rõ đang viết gì. Không đợi chàng mở miệng vấn tội, nàng đã chủ động bước lên, quỳ gối cúi mình, nghẹn giọng thưa:
“Là thiếp tự ý thả Ngọc Thiền rời cung, mới khiến điện hạ gặp phải phiền toái lớn như vậy. Tội này là do thiếp, xin điện hạ trách phạt.”
Tạ Huyền Dực buông bút trong tay, bước đến trước mặt nàng, muốn nâng nàng dậy. Tiều Nguyệt Nùng hơi co vai, lại nghe chàng thản nhiên cất tiếng:
“Đứng lên đi.”
Nói đoạn, chàng vươn tay đỡ nàng đứng dậy, tay khẽ vòng qua eo mảnh mai, nhẹ nhàng dìu nàng đứng vững.
Tuy Tạ Huyền Dực không có ý trách cứ, nhưng giữa mi tâm Tiều Nguyệt Nùng vẫn vương u sầu không tan. Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt chàng, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Thiếp và Ngọc Thiền tình như tỷ muội, chỉ nghĩ muốn cứu nàng một mạng, thật sự không ngờ nàng lại tự ý thả Phùng Cửu, gây ra phiền toái lớn như thế cho điện hạ…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT