Lời vừa dứt, ngực Mạnh Uyển run rẩy, trái tim như bị ai siết chặt, một cơn đau âm ỉ lan ra từng hồi.
Nàng biết có lẽ, đây chỉ là cớ để Tạ Huyền Tắc giữ nàng lại. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, lòng nàng như bị cuốn vào dòng cảm xúc cuộn trào: u uất, mừng rỡ, thấp thỏm, cảm động – tất cả hòa quyện như sóng dâng, khiến khóe mắt cay xè.
Dáng hình chàng đứng thẳng, hiện rõ trong mắt nàng, quả quyết vững vàng, khiến lòng người yên tâm. Nhưng ánh nhìn chàng trao lại là sự dịu dàng, ôn nhu như nước, như đang lặng lẽ nói với nàng: "Nàng cứ yên tâm."
Ngay khoảnh khắc ấy, Mạnh Uyển hiểu rõ: lời chàng vừa thốt với Hoàng thượng – là lời chân tâm thực ý.
Bởi xưa nay, vẫn là chàng yêu nàng nhiều hơn một bậc.
Nàng biết, hiện tại không phải lúc đối đầu Hoàng thượng. Bằng chứng rành rành, nàng cũng chẳng thể tự bào chữa được điều gì.
Một lúc sau, nàng thu ánh nhìn dần nhòa lệ, quay sang đón ánh mắt giá lạnh của Hoàng thượng. Nàng muốn nói rằng mình nguyện đến Phật đường sám hối, nhưng khi hồi tưởng lại ánh mắt Tạ Huyền Tắc nhìn mình, những lời ấy làm sao cũng không thốt nên. Sau cùng, nàng cúi đầu, kính cẩn đáp: "Nhi thần cam tâm nhận mọi trách phạt, chỉ xin bệ hạ đừng bắt nhi thần rời xa vương phủ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT