sau khi Khôi phục ký ức, Tạ Huyền Tắc đích thực trở nên khó đoán hơn xưa. Mới ban nãy, Mạnh Uyển còn tưởng rằng chàng đã nguôi giận, trong lòng đã muốn cùng nàng giảng hòa. Nào ngờ chưa được bao lâu, chàng như chợt ý thức được bản thân lại bị nàng nắm mũi dắt đi, liền thu lại nụ cười, khuôn mặt cũng lập tức trầm xuống, giấu kín đi vẻ vui mừng vừa thoáng hiện.
Mạnh Uyển cũng chẳng thấy gì đáng để buồn phiền. Chàng càng như thế, nàng lại càng cảm thấy chàng chỉ là một tiểu hài tử ương bướng, chỉ cần nàng đủ kiên nhẫn vỗ về, tự nhiên có thể khiến chàng nguôi ngoai.
Mấy ngày qua, hai người đã không còn câu nệ ranh giới, đêm đêm vẫn cùng nhau nghỉ trên một giường. Dẫu tay chân có chạm vào nhau đôi lúc, cũng chẳng ai cảm thấy ngại ngùng.
Đêm ấy, Tạ Huyền Tắc nhắm mắt nghỉ ngơi, ngực phập phồng đều đặn. Nhưng thật ra chàng chưa ngủ, chỉ là giả vờ để chiếm nửa giường. Mạnh Uyển rửa mặt xong xuôi, trèo lên giường thì phát hiện chẳng còn chỗ cho mình.
Nàng chẳng buồn khách sáo, vén chăn chui vào, tay đặt nhẹ lên eo chàng, khẽ cử động tìm chỗ. Quả nhiên, mới vừa chạm nhẹ đã bị Tạ Huyền Tắc giữ lấy tay. Chàng không mở mắt, giọng khàn khàn cất lên:
— “Uyển nhi…”
Ngữ khí như muốn cảnh cáo, song chất giọng ấy lại trầm thấp, nhuốm đầy tà khí khiến người nghe cũng đỏ mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play