Bích Vân vừa mới nói dứt lời, ánh mắt Tạ Huyền Tắc liền dừng lại nơi dung nhan của Mạnh Uyển. Nàng cũng chẳng tránh né, cứ thế đối diện thẳng thắn với chàng, hai người một lời chẳng nói, thế nhưng ánh nhìn giao nhau lại như có ngàn vạn điều chưa tỏ. Hồi lâu, mới nghe Tạ Huyền Tắc hạ giọng, mang theo men lạnh lẽo mà thốt:
“Vì sao... hắn lại muốn xuất gia?”
Mạnh Uyển nhất thời nghẹn lời. Vốn định lên tiếng giải thích vài câu, lại chợt nghe rõ một chữ “lại” kia trong lời chàng, lòng dạ bỗng chấn động không yên.
Đời này, Vệ Kỳ vốn chẳng mấy lưu tâm đến huyền thuật phương thuật, càng chưa từng nghe nhắc đến việc hắn muốn vào chùa tu hành. Vậy thì một chữ “lại” kia, chẳng phải là nhắc đến chuyện... kiếp trước hay sao?
Tâm tư rối loạn, Mạnh Uyển cảm thấy ngực mình như bị đè ép một tầng hàn khí, lạnh lẽo không thôi.
Tạ Huyền Tắc từ trước đến nay vẫn hay lôi chuyện Tạ Huyền Dực ra để trêu ghẹo nàng. Ngoài mấy vị tài tử lui tới cùng nàng giao hảo bị chàng trách mắng là “dẻo miệng ẻo lả”, thì ít khi thấy chàng để tâm đến người khác.
Kiếp trước, Vệ Kỳ chỉ là một quan viên nhỏ, lúc Tạ Huyền Tắc còn chưa giành quyền đã sớm từ quan, đòi vào chùa, lại cùng Trịnh Diệu Ngôn hòa ly, rút khỏi chốn triều đình. Vậy mà Tạ Huyền Tắc – một vị Nhiếp Chính Vương trăm công nghìn việc – lại từng để mắt tới hắn?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT