Không rõ đã bao lâu trôi qua, tâm trí Mạnh Uyển mới dần trở lại, nàng chậm rãi hồi thần, mới phát hiện bản thân vẫn đang nhẹ nhàng ôm lấy bên hông Tạ Huyền Tắc, thân thể hai người kề sát, chỉ cách nhau bởi lớp áo mỏng. Vai nàng tựa vào ngực chàng, hơi thở ấm áp phảng phất hương gỗ đàn hương quen thuộc.
Đêm qua, nàng cứ ngỡ chính mình lại một lần nữa trở về An Khang điện cô quạnh, chỉ có một mình nằm lạnh lẽo giữa màn lụa sương phủ, không ngờ rằng vẫn là nàng như thường lệ, vô thức tìm đến vòng tay chàng, đem đầu vùi vào ngực chàng, nơi vạt áo đã vương vài giọt lệ âm ấm.
Ý thức được bản thân thất thố, nàng vội vàng rút tay về, đang định nhổm dậy thì đã bị Tạ Huyền Tắc vòng tay kéo lại, giữ chặt sau lưng, khiến nàng tiếp tục nằm gọn trong lồng ngực ấm áp ấy. Thanh âm chàng vang khẽ bên tai:
“Vừa rồi lại gặp ác mộng ư?”
Mạnh Uyển khẽ khựng lại.
Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, ôn hòa đến mức tưởng chừng như thời gian chưa từng chia lìa họ, như thể tất cả những tổn thương, những hiểu lầm chưa từng tồn tại.
Nàng khẽ gật đầu, rồi vội vã nâng tay xoa mi tâm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT